Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 75: Đương nhiên là muốn để lại đến đêm tân hôn!



Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông vẫn không nhúc nhích, cứng ngắc ngồi ở trên ghế làm việc bằng da, cô gái nhỏ khoác áo ngủ ngồi ở trên đùi anh, áo ngủ trượt xuống đến phía dưới bả vai, lộ ra hai vai hẹp gầy, dây áo ngủ màu tím mỏng manh treo ở trên vai, cổ áo váy ngủ cực thấp, mơ hồ có thể thấy khe rãnh như ẩn như hiện bên trong.

Thân thể của cô ta tuy chưa hoàn toàn khôi phục, tuy vẫn lại là cực kỳ gầy nhưng mà dáng người so với lúc trước nằm bệnh viện muốn đẫy đà hơn rất nhiều.

Một đầu tóc giả đen tuyền rối tung mở ra, hai tay cô ta căng thằng ôm chặt thân hình to lớn tráng kiện của anh, ngửa khuôn mặt đỏ hồng, thẹn thùng sợ hãi nhìn anh.

Đồng Y Mộng rõ ràng cảm giác được thân thể Đường Hạo Nam cứng ngắc, là có cảm giác rồi sao? Hay vẫn lại là đang ghét bỏ cô ta?

Cô ta biết anh cùng Hạ Nhất Nhiễm tối hôm qua ở lại căn hộ kia một đêm...

"Mộng Mộng..." Đường Hạo Nam cuối cùng hoàn hồn lại, bàn tay cứng ngắc đem vạt áo ngủ của cô ta kéo lên, đem bả vai trần trụi của cô ta bao bọc kín lại, "Mộng Mộng, đừng quậy nữa, thân thể của em vẫn còn không có hoàn toàn tốt!"

Anh tỉnh táo lại, trầm giọng nói.

Cũng không phải bị Đồng Y Mộng dụ dỗ thất thần, mà là không nghĩ tới Đồng Y Mộng đột nhiên lớn mật như thế.

Cô ta trước kia cực kỳ đơn thuần, cực kỳ thẹn thùng!

Đồng Y Mộng nước mắt ròng ròng nhìn anh, "Em có thể! Bác sĩ nói, khôi phục hết sức tốt! Anh Hạo Nam, trong lòng em là có tiếc nuối, em nhớ rõ chúng ta đêm đó là muốn... Muốn..., tại sao em lại trở thành người thực vật rồi chứ? Em hiện tại muốn bù lại đã từng tiếc nuối kia, đem toàn bộ của em đều đã giao cho anh."

Cô ta giống như lấy hết dũng khí nói ra, mặt càng thêm hồng, vẫn hồng đến chỗ cổ.

Đường Hạo Nam suy nghĩ không khỏi nhớ về đêm đó.

Ngày đó là sinh nhật Hạ Nhất Nhiễm, anh vốn là chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho cô, nhưng cô không cảm kích, còn nói cùng các bạn trong ký túc xá cùng nhau chúc mừng, lúc ấy anh rất tức giận.

Đêm đó là anh đề xuất cùng với Đồng Y Mộng đi mướn phòng, muốn cho cô ta triệt để trở thành người phụ nữ của anh!

Tại sao cố ý ở gần nơi cô tổ chức sinh nhật cùng Đồng Y Mộng xuất hiện?

Ngây thơ nghĩ muốn chọc tức Hạ Nhất Nhiễm sao?

Đường Hạo Nam hậu tri hậu giác ý thức được những thứ này.

"Mộng Mộng, anh cũng chạy không thoát, sao phải muốn em khi em còn không có hoàn toàn phục hồi như cũ chứ?" Anh nói xong, đem dây áo ngủ của cô ta buộc chặt, chậm rãi thắt nơ, cài lên.

Anh quả nhiên không chịu tiếp thu cô ta!

Lòng Đồng Y Mộng thắt lại.

"Đó là lúc nào? Đêm tân hôn sao?" Cô ta vội vã làm nũng hỏi, trong mắt chờ mong, lòng Đường Hạo Nam níu chặt.

Anh ngậm miệng, cực kỳ không tình nguyện hứa hẹn với cô ta cái gì.

Không hứa hẹn, lại sợ cô ta nghi ngờ.

"Anh Hạo Nam... Anh làm sao lại không nói lời nào?" Đồng Y Mộng lòng chua xót hỏi.

"Đương nhiên là muốn để đến đêm tân hôn!" Anh nói xong, nhéo nhéo đôi má Đồng Y Mộng, "Đừng nghĩ nhiều!"

Đồng Y Mộng kích động ôm lấy anh, "Anh Hạo Nam! Anh thật tốt!"

"Chúng ta đặt Vivian Vương thiết kế áo cưới có được không?" Đồng Y Mộng mặt dán ở trong ngực anh.

Trong lòng cực kì đắc ý, đêm nay cô ta chính là cố ý câu dẫn Đường Hạo Nam, dẫn anh đồng ý chuyện này.

Cô ta  hiểu rất rõ tính cách Đường Hạo Nam, chỉ cần anh không biết sự thật năm đó, như vậy liền nhất định sẽ phụ trách với cô ta!

"Áo cưới do Vivian thiết kế rất khó đặt được, muốn thì phải đặt trước rất lâu..." Không đợi Đường Hạo Nam trả lời, Đồng Y Mộng liền đem lời anh muốn nói chặn lại sít sao.

"Được!" Bọn họ bốn năm trước liền muốn nói đến chuyện kết hôn rồi

"Anh Hạo Nam! Em rất yêu anh!" Đồng Y Mộng kích động nói, ôm cổ của anh, ở trên gương mặt anh nặng nề mà hôn một cái, "Cảm ơn anh, để cho em tin vào tình yêu!"

Cô ta nâng khuôn mặt tuấn tú của anh, hai mắt đẫm lệ, cảm tính nói.

Đường Hạo Nam lại ở trong lòng tự châm chọc nở nụ cười.

Tin tưởng tình yêu...

Đã từng, anh cũng cho rằng, đời này ngoài Đồng Y Mộng sẽ không cưới ai khác, hiện tại cho dù là trên tinh thần vẫn lại là thân thể sớm đối với cô ta không muốn... Rồi!

Có chút áy náy, đem Đồng Y Mộng ôm lấy, ra khỏi thư phòng.

Dọc theo đường đi, Đồng Y Mộng nói, hôm nào đi chọn áo cưới, anh không lên tiếng, cô ta nói cái gì, anh đều đã lặng im.

Khi Đồng Y Mộng một người ngủ ở trên giường, nghe được tiếng động cơ ô tô quen thuộc, cô ta gắt gao nắm nắm chặt tay thành nắm đấm.

...

Lúc Đường Hạo Nam đến cửa căn hộ, vệ sĩ còn đang ở bên ngoài, lấy cái chìa khóa mở cửa, nhưng không hiểu sao mở thế nào cũng mở không ra, Hạ Nhất Nhiễm khóa trái cửa rồi!

Lập tức gọi điện thoại đi vào.

Hạ Nhất Nhiễm sớm đã nằm ngủ, chẳng qua, lúc cô một người ngủ một mình, vẫn ngủ không sâu, hơi có chút động tĩnh liền giật mình tỉnh giấc, tâm lý thiếu khuyết cảm giác an toàn tạo thành.

"Anh đừng mơ vào được, em sẽ không mở cửa! Còn nữa, anh đem vệ sĩ đuổi đi, không cần hạn chế tự do đi lại của em."

Thái độ của cô làm cho Đường Hạo Nam cực kỳ căm tức, rất không dễ dàng thoát khỏi Đồng Y Mộng đến tìm cô, cô trả lại cho anh chính là bị nhốt bên ngoài!

"Hạ Nhất Nhiễm! Em đừng chọc anh tức giận!" Anh không muốn cùng cô ầm ĩ, hiện tại rất muốn thấy cô, ở lại chỗ này qua đêm, anh muốn cùng với cô bên nhau!

"Em biết anh muốn tiến vào làm cái gì, Đường Hạo Nam, nếu muốn cắt đứt, liền cắt đứt triệt để, không cần vương vấn không dứt, dây dưa không dứt khoát như vậy được không?" Cô ôn tồn nói, cuộn mình trên giường.

"Anh không muốn cùng em cắt đứt sao?! Anh đã để cho luật sư chuẩn bị thỏa thuận li hôn rồi!"

Thỏa thuận li hôn...

Mấy chữ này, bóp chặt tim Hạ Nhất Nhiễm.

Anh thật sự đang chuẩn bị rồi sao?

"Em đã biết, nhanh làm đi, cũng không muốn cái gì, em sẽ ra đi không cần gì cả." Cô nhẹ giọng nói, giọng điệu nhàn nhạt, chỉ có chính mình hiểu rõ, trong lòng giống như ôm chặt một cây gai, càng ôm càng thêm đau đớn bản thân.

"Em hiện tại để cho anh đi vào!"

"Anh tại sao phải muốn ở nơi này? Em không định mở cửa."

"Hạ Nhất Nhiễm! Đều phải ly hôn, em lại vẫn theo anh ngang ngược cái gì?! Em không phải vẫn yêu anh sao? Yêu anh lại không muốn gặp anh à? Nếu còn không gặp, sau này liền không cơ hội nữa rồi!" Đường Hạo Nam giận, bực tức đá cửa.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa cùng tiếng chuông cảnh báo.

Cô thở dài, ngồi dậy, xoay người ra ngoài đi mở cửa cho anh.

Nháy mắt khi cửa mở, bóng dáng cao lớn của anh liền từ trong khe cửa chen lách đi vào, Đường Hạo Nam phát cuồng giống như dã báo, lập tức kéo cô vào trong ngực, "Em vậy mà dám không mở cửa!" Anh tức giận chỉ trích cô.

"Anh hơn nửa đêm tới để làm gì? Lại muốn cùng em lên giường sao? Thực xin lỗi, vậy không có khả năng!" Cô cảm thấy được, buổi tối anh chạy tìm đến mình, chính là nghĩ muốn đùa bỡn thân thể cô.

Lần này, Đường Hạo Nam bỗng dưng đem cô buông lỏng ra, gắt gao trừng mắt nhìn cô, trong lòng cực kỳ không thăng bằng.

Buổi tối tại sao anh lại cự tuyệt hoan ái cùng Đồng Y Mộng?

Không phải là vì thân thể Đồng Y Mộng yếu ớt, mà là vì từ khi trúng phải độc của người trước mắt, người phụ nữ khác đều đã không lọt nổi mắt xanh của anh rồi! Bao gồm cả Đồng Y Mộng!

Anh tìm đến cô, đơn giản là nghĩ muốn cô.

Cô chế giễu, cho rằng anh chỉ là lưu luyến thân thể cô!

"Cho dù là như thế, thì thế nào?! Em cự tuyệt được sao?!" Căm tức phản bác, lập tức ôm cô lên, hướng tới phòng ngủ chạy đi, anh đem cô đặt lên giường lớn, giây lát, thân thể của anh liền đè ép xuống!

"Anh đừng gặp mặt em nữa!" Cô từ từ nhắm hai mắt, giống như là người lên cơn tâm thần gào rống, Đường Hạo Nam sửng sốt, cô là cực kỳ không tình nguyện cùng anh phát sinh quan hệ!

Bỗng dưng buông cô ra, anh xoay người nằm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Anh cũng có kiêu ngạo cùng tự tôn của mình, không muốn bắt buộc cô.

"Em là cái người phụ nữ dối trá mà! Rõ ràng để ý, lại muốn làm bộ như không cần!" Đường Hạo Nam cắn răng chỉ trích cô, bởi vì sự kiện năm đó.

Anh phải giúp cô tổ chức sinh nhật, cô lại tận lực xa cách!

Cô không để ý tới anh, cũng không muốn biết anh đang chỉ trích cô cái gì, đứng dậy liền muốn xuống giường, cô muốn đi sang phòng khác ngủ!

"Em lăn trở về đây cho anh!" Anh lôi cô lại, kéo vào trong ngực, ngược lại lật người, đem một chân dài đè nặng hai chân của cô, nhắm mắt.

"Anh buông ra!"

"Ngậm miệng! Đi ngủ! Không cần lại ầm ĩ anh!" Anh nghiêm khắc nói, kéo chăn mỏng.

Nhưng quần áo của anh đều còn không có cởi!

Vậy mà chỉ chốc lát sau anh liền ngủ thiếp đi...

Dáng vẻ mệt mỏi.

Cô nhẹ nhàng mà vì anh cởi quần áo, nhẹ nhàng mà ôm anh ngủ, không có tỉnh ngủ, cảm giác kiên định liền ngủ đến mặt trời lên cao.

...

Lần thứ hai tiêm vắc-xin phòng bệnh, Hạ Nhất Nhiễm nhắc nhở anh đi tiêm thuốc, Đường Hạo Nam không chịu đi, muốn cô phải đưa anh đi, cô đành phải đi theo anh.

"Luật sư đã làm xong thỏa thuận ly hôn chưa?"

Mới từ bệnh viện đi ra, lên xe đã là ban đêm, đèn đường rực rỡ mới lên, cô nhìn cảnh vật bên ngoài của sổ xe, nhàn nhạt hỏi.

Vẻ mặt Đường Hạo Nam cương cứng, không hề để ý cô, cô nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh hơi chút sa sầm quay mặt sang nơi khác.

"Nói chuyện với anh đó? Tới cùng nghĩ xong chưa?" Một ngày không cùng Đường Hạo Nam ly hôn, một ngày cảm thấy được, chính mình giống kẻ trộm, không nỡ buông tay, rất mệt mỏi.

Nhưng mà, đến lúc thật sự ly hôn rồi, khẳng định lại là đau triệt nội tâm!

Biết rõ đau, vẫn không thể không dứt bỏ!

Đường Hạo Nam nghiêng mặt qua, gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô, bên ngoài đèn nê ông lúc sáng lúc tối hiện lên mặt cô. Dáng vẻ cô lúc này trong mắt anh chính là gấp gáp muốn cùng anh đoạn tuyệt quan hệ, giống như thanh đao đâm thẳng vào trong lòng anh.

Hiện tại là cô muốn ly hôn, anh không nghĩ muốn ly hôn.

Kiêu ngạo tự tôn của người đàn ông bị tổn thương, Đường Hạo Nam dời tầm mắt, ném cho cô một cái quay mặt lạnh lùng.

Dọc theo đường đi, một chữ cũng chưa nói.

Anh lại ở trước mặt cô bày ra một mặt thâm trầm hiếm thấy.

Xe tại cửa nhà hàng Tây dừng lại, sau khi xuống xe, cô liền muốn chạy, bị anh túm chặt, anh mặc áo khoát dài, toàn thân lạnh lùng, kéo cô đi vào nhà hàng.

"Anh muốn làm gì?! Nghĩ muốn bị Mộng Mộng nhìn đến hay vẫn lại là như thế nào?" Sau khi ngồi xuống, Hạ Nhất Nhiễm buồn bực nói.

Đường Hạo Nam không nói được một lời, trong nháy mắt vung tay lên, gọi tới người phục vụ, chọn món.

...

Tiếng đàn vi-ô-lông lãng mạn vui vẻ tiếng vang lên, Hạ Nhất Nhiễm buông dao ăn, kinh ngạc nhìn dàn nhạc xuất hiện bên bàn ăn, mỗi một nhạc công đánh đàn đều đã mặc Tây phục màu đen, đeo nơ, bọn họ chìm đắm trong giai điệu duyên dáng, từ từ nhắm hai mắt, xúc động diễn tấu.

Người phục vụ đẩy xe đẩy tới, trên xe đẩy đặt một bó hoa hồng to.

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt...

Chỉ thấy Đường Hạo Nam thân sĩ đứng lên, đi đến bên cạnh xe đẩy, đem bó Hồng Mân Côi kia cầm lấy, đi đến bên cạnh bàn ăn, "Đường phu nhân, tặng cho em." Anh đứng ở bên người cô, cuối xuống, nhìn cô, nhẹ giọng nói.

Cô ngơ ngác nhìn từng đóa hồng tươi đẹp kia, yết hầu di chuyển lên xuống, hốc mắt đỏ hồng

Tại sao đột nhiên muốn đưa hoa hồng cho cô?

Cô nằm mơ vẫn đều không được anh tặng dù chỉ một bông Hồng Mân Côi.

Đường Hạo Nam hiểu được, cô tại sao ngu ngơ như thế, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời anh tặng hoa hồng cho cô.

"Tại sao?" Cô khàn giọng hỏi, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh mỉm cười, ở chỗ ngồi ngồi xuống, bó hoa hồng kia nằm ở trên bàn cơm, cũng không biết là có bao nhiêu đóa.

"Chồng tặng hoa hồng cho vợ mình, cần có lý do sao?" Đường Hạo Nam nhàn nhạt trả lời, làm bộ như tự nhiên cầm lấy dao ăn.

Lúc này, chỗ đối diện phát ra âm thanh bén nhọn, Hạ Nhất Nhiễm không quan tâm lịch sự lẽ phép, đẩy ra ghế dựa, nhanh chóng bỏ chạy, Đường Hạo Nam kinh ngạc, đứng dậy liền đuổi theo, chỉ thấy cô đã chạy ra nhà hàng!