Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 77: Váy cưới trắng không có ý nghĩa



Đồng Y Mộng kéo cô tới cửa hàng áo cưới chính là Hạ cửa hàng của nhà thiết kế Hạ Nhất Nhiễm thích nhất.

Thiết Kế Sư Vivian cùng co có quen biết, trước kia cửa hàng áo cưới từng mời cô làm cố vấn quan hệ công chúng cho họ.

Hẹn được Vivian Vương rất khó, Đồng Y Mộng có thể hẹn được, khẳng định là nhờ vào quan hệ của Đường Hạo Nam.

Trong cửa hàng áo cưới, ngoại trừ nữ nhân viên ăn mặc thời thượng, nhưng vẫn tao nhã không mất khí chất  cùng kinh nghiệm dày dặn không thấy khách hàng khác.

Vừa đến, còn không có ngồi xuống, Đồng Y Mộng liền kích động lôi kéo Hạ Nhất Nhiễm, đi lựa áo cưới.

Lụa trắng mộng ảo, viền ren gợi cảm, kết thành chiếc áo cưới lộng lẫy nhất, để cho các cô tha thiết ước mơ...

Hạ Nhất Nhiễm cô, cũng không ngoại lệ.

Vẫn còn nhớ rõ ngày đó cùng Đường Hạo Nam "Kết hôn", cô nhận được điện thoại từ trợ lý Hứa Thành của anh, bắt xe đi cục dân chính. Cô lúc ấy cố ý mặc một chiếc váy màu đỏ, mà Đường Hạo Nam, từ đầu đến chân đều là màu đen nghiêm chỉnh, giống như tham gia lễ tang.

Làm thủ tục, chụp ảnh, lĩnh chứng xong anh bỏ cô lại liền đi, toàn bộ hành trình chỉ nói một câu: Hạ Nhất Nhiễm, tôi sẽ để cho cô biết gả cho tôi phải trả giá lớn thế nào!

"Nhiễm Nhiễm, cô xem loại này phong cách như thế nào? Thích hợp với tôi không?" Giọng Đồng Y Mộng ngọt ngào khiến cô hoàn hồn, cô buông dải lụa trắng thuần khiết trong tay ra, nhìn về phía Đồng Y Mộng, khóe miệng theo bản năng cong lên.

"Không tệ, cô trời sinh vốn sinh đẹp, mặc cái dạng gì cũng đều thích hợp!" Cô không phải thánh nhân, làm không được tỉ mỉ vì Đồng Y Mộng tham khảo, thậm chí không nguyện nhiều liếc nhìn cô ta một cái.

Người vợ hợp pháp như cô, vậy mà phải theo vợ tương lai của chồng mình chọn áo cưới!

Chỉ có thánh mẫu mới có thể làm được.

Cô không phải thánh mẫu, trong lòng đã đau đớn đến sắp phát điên, sớm đang nhỏ máu, cũng không thể đúng lý hợp tình ở trước mắt cô gái này tuyên đoạt quyền sở hữu!

Càng không thể cùng cô ta cướp đoạt!

"A...! Cô? Cô lựa được bộ váy ưng ý rồi sao? Nếu không, hôm nay thuận tiện cũng chọn một bộ đi? Tôi cảm thấy được loại váy lộ lưng này có vẻ thích hợp với cô!" Đồng Y Mộng vội vàng nói, kéo một chiếc áo cưới lộ lưng đưa tới.

Lộ lưng...

Hạ Nhất Nhiễm trong lòng hồi hộp, nghĩ đến vết sẹo xấu xí phía sau, bỏng rát khi ấy bị hắt Axit Sunfurit, giống như đang ăn mòn lòng của cô.

Vội vàng lắc đầu, "Tôi liền không cần rồi! Vẫn lại là giúp cô chọn đi!" Cô mỉm cười, giương giọng nói.

May mắn Đường Hạo Nam không có tới, nếu anh ở đây, cô lại phải trơ mắt nhìn anh cùng Đồng Y Mộng chọn áo cưới, cô khẳng định sẽ không giả vờ được.

Lúc này, Thiết Kế Sư Vivian vừa lúc từ bên ngoài tiến vào.

Là một người phụ nữ cực kỳ giỏi giang, mạnh mẽ, mặc một bộ jumpsuit ngắn, tóc đen rẽ mái dài ngang vai.

"Hạ tổng!" Vivian liếc mắt một cái đã nhận ra Hạ Nhất Nhiễm, ngược lại xem nhẹ vị khách chính là Đồng Y Mộng, cô nhiệt tình đã đi tới, Hạ Nhất Nhiễm lễ phép tiến lên.

"Đã lâu không găp cô rồi!" Vivian đi đến, dang ra hai tay, cùng Hạ Nhất Nhiễm nhiệt tình ôm ấp chào hỏi.

"Vivian, đã lâu không gặp!" Hạ Nhất Nhiễm lễ phép nói, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Vivian, hai cô gái buông nhau ra, Đồng Y Mộng sững sờ ở một bên, có phần há hốc mồm, giây lát, khôi phục tự nhiên.

"Thì ra các người quen biết nhau!" Cô ta tiếp lời nói.

"Vivian, đây là bạn tôi, cô ấy hôm nay hẹn cô thiết kế áo cưới."

Vivian nhìn về phía Đồng Y Mộng, như hiểu ra cái gì hướng Hạ Nhất Nhiễm chuyên nghiệp gật đầu, "Tôi biết, Đường tiên sinh đã liên hệ qua với tôi, chúng ta đến phòng khách trò chuyện chứ?"

Nói vậy Đường Hạo Nam đã cùng cô nói trước rồi, Vivian đương nhiên biết Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm là vợ chồng, hiện tại, hai người còn không có ly hôn, liền vì đính hôn Đồng Y Mộng mà chuẩn bị váy cưới rồi...

Việc này quả là chuyện lạ có thật!

Sau khi cùng Đồng Y Mộng trao đổi những yêu cầu cho bộ váy cưới một hồi, Vivian để cho nhân viên công tác đưa Đồng Y Mộng đi lấy số đo, phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Đường tiên sinh trước đã nói qua với tôi, tôi biết tình huống của các người!" Vivian uống một ngụm trà lài, nhìn Hạ Nhất Nhiễm, nói khẽ.

"Tôi vừa rồi còn lo lắng cô nói lỡ miệng đó!" Hạ Nhất Nhiễm rộng rãi cười trả lời, một vẻ cực kỳ không sao cả.

Vivian nhìn cô, "Cô cũng thật rộng lượng, Đường tiên sinh cũng thật là, hiện tại còn không có ly hôn, đã vì đính hôn với người ta mà yêu cầu tôi thiết kế áo cưới, cái đơn đặt hàng này tôi thực không nghĩ muốn nhận!"

"Vivian, cô đừng như vậy, tôi cùng anh ấy đang tiến hành thủ tục ly hôn rồi, chúng tôi vốn chỉ là danh nghĩa, bọn họ vốn dĩ mới đúng là một đôi." Hạ Nhất Nhiễm vội vàng nhỏ giọng khuyên.

"Cô thật đúng là quá ngốc, ủy khuất lớn như vậy đều có thể chịu được!" Vivian nói xong, bỏ tách trà lài xuống, "Hạ tổng, đi với tôi thử một mẫu áo cưới tôi mới vừa thiết kế đi? Tôi cảm thấy được rất phù hợp với khí chất của cô."

"Cái gì?" Hạ Nhất Nhiễm cực kỳ kinh ngạc, bị Vivian lôi kéo, ra khỏi phòng khách, đi lầu hai.

...

Một màu trắng thuần khiết rũ xuống đến chỗ thắt lưng, kết một vòng ren tuyệt mỹ, trên lớp ren mỏng kết rất nhiều đóa hoa xinh đẹp

Cả chiếc váy cắt may tỉ mỉ, đường cong lưu loát, cao quý lại thướt tha, lộ hết khí thế.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn bộ áo cưới trên người manocanh, gần như vừa nhìn liền thích, hơn nữa không phải thiết kế lưng trần.

"Như thế nào? Thích không?" Vivian giương giọng hỏi.

Hạ Nhất Nhiễm gật đầu, "Thật đẹp, cô tới cùng ở đâu ra nhiều linh cảm như thế!"

"Thích liền thử xem, tôi cảm thấy được khí chất của nó cực kỳ phù hợp cô, đây chính là tác phẩm tôi vừa lòng nhất trong năm nay đó! Cũng chưa công bố ra bên ngoài đâu!" Vivian giương giọng nói.

"Tôi thử làm gì! Lại không muốn kết hôn! Không thử đâu!" Trái tim co rút từng trận đau đớn, cho dù cực kỳ muốn mặc thử xem, nhưng mà còn có gì ý nghĩa chứ?

Liền cùng bó hoa hồng kia một dạng...

Không ý nghĩa.

Hoa hồng tặng cho người yêu mới có ý nghĩa.

Áo cưới mặc ở trên người cô dâu mới có ý nghĩa.

"Cô liền thử làm người mẫu giúp tôi một lần, ok?" Vivian tiếp tục khuyên, tim Hạ Nhất Nhiễm đập nhanh nhìn bộ váy cưới kia.

"Vậy tôi thử xem!" Trong lòng có cái gì kích thích liền đồng ý.

Vivian nhiệt tình vì cô mở cửa phòng thay quần áo.

...

Hạ Nhất Nhiễm hình ảnh nhìn chính mình mặc toàn thân áo cưới trắng tinh ở trong tấm gương khổng lồ trước mặt, tim rung động đồng thời cũng chua xót.

Đây là bộ váy cưới cô từng tha thiết ước mơ, người trong gương, xinh đẹp đến nổi để cho chính cô cũng không nhận ra chính mình rồi.

Một mái tóc xoăn dài tự nhiên buông rơi, có rơi rụng vài sợi ở trước ngực. Chính mình trong gương, tao nhã, cao quý, đứng đắn...

Vivian gõ cửa đi vào, cẩn thận kiểm tra một chút, "Quả nhiên không lớn không nhỏ, vừa khích!"

"Đúng vậy, mặc vào cũng cực kỳ thoải mái, một chút đều không cảm thấy ngột ngạt khó chịu."

"Thật không? Áo cưới tôi thiết kế, không chỉ đẹp mà còn chút trọng nhất chính là phải thoải mái!" Vivian cực kỳ kiêu ngạo nói.

"Tôi trước thay ra rồi!"

"Đợi một chút, để cho tôi chụp tấm hình đã, không thành vấn đề đi?"

Hạ Nhất Nhiễm gật gật đầu, chỉ thấy Vivian lấy điện thoại ra, kêu cô tạo dáng, Hạ Nhất Nhiễm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt pha lẫn ưu thương, hình ảnh tuyệt đẹp đó bị điện thoại ghi lại.

Đồng Y Mộng tìm thật lâu mới tìm được Hạ Nhất Nhiễm, thấy cô cùng Vivian trò chuyện vui vẻ hăng hái đi xuống lầu, trong lòng cô ta cực kỳ ghen ghét.

"Nhiễm Nhiễm, tôi thấy bên này có rất nhiều váy cho phù dâu, cô muốn chọn một cái hay không?" Đồng Y Mộng cười hỏi.

Phù dâu...

Tìm cô làm phù dâu, Đường Hạo Nam đồng ý không?

"Đồng tiểu thư, váy phù dâu khoan hãy chọn, tôi thấy vẫn lại là trước chờ áo cưới của cô thiết kế xong rồi, mới chọn váy cho phù dâu, mấy chuyện này quan trọng nhất chính là  phối hợp." Vivian giúp Hạ Nhất Nhiễm giải vây, làm phụ nữ, có thể cảm nhận được nổi khổ trong lòng Hạ Nhất Nhiễm.

"Như vậy sao... Quyết định như vậy đi!" Đồng Y Mộng tỏ vẻ ngây thơ nói.

...

Cuối cùng cũng ra khỏi cửa hàng áo cưới, Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy được chính mình vậy mà vượt qua được một lần hành hạ.

Càng giày vò hơn chính là, Đồng Y Mộng ở trên xe nhận được điện thoại của Đường Hạo Nam, anh đã trở lại!

Đồng Y Mộng kêu cô theo chân bọn họ cùng đi ăn cơm.

"Mộng Mộng, không cần, buổi tối tôi còn có chuyện, liền không quấy rầy các người ân ái rồi!"

Trốn anh còn không kịp, sao có thể gặp mặt!

"Sao lại kêu quấy rầy chứ? Ba người chúng ta trước kia thật tốt mà!" Đồng Y Mộng mất mác nói, "Tôi luôn cảm giác, các người hiện tại khác trước rồi... Có phải chỉ có tôi còn sống trong quá khứ, bốn năm qua đã thay đổi rất nhiều hay không?"

Đồng Y Mộng mất mác nói.

Nhìn cô ta như vậy, lòng Hạ Nhất Nhiễm tràn đầy áy náy, lắc đầu, vỗ mu bàn tay cô ta, "Cô đừng nghĩ nhiều, chỉ cần anh Hạo Nam vẫn yêu cô là được! Tôi, cũng luôn chúc phúc cho các người!"

Đường Hạo Nam đương nhiên vẫn yêu cô ta, cô ta cực kỳ hạnh phúc mà, vài năm nay, Đường Hạo Nam đối với cô ta vẫn không rời không bỏ.

Cùng cô, chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời.

Xe tại cửa nhà hàng mới dừng lại, xa xa cô liền thấy được bóng dáng người đàn ông cô đã vài ngày không gặp đang chờ ở cửa.

Tim thặt lại.

"Mộng Mộng, tôi đi trước!" Cô không đi qua, hướng Đồng Y Mộng lớn tiếng nói, Đường Hạo Nam đi về phía bên này, Đồng Y Mộng vội vàng kéo cổ tay cô.

"Nhiễm Nhiễm, đều đã đến đây, cũng đừng đi nữa! Theo chúng tôi cùng ăn đi!" Đồng Y Mộng vẫn đang khách khí khuyên.

Hạ Nhất Nhiễm vội vàng lắc đầu, Đường Hạo Nam đã đi tới, "Anh Hạo Nam! Anh xem Mộng Mộng này, cô ấy lại muốn bảo em đến làm bóng đèn của các người!"

Cô giả bộ tự nhiên nói.

Mặt Đường Hạo Nam không chút thay đổi, nhàn nhạt nhìn cô, biết cô không vừa ý, cũng biết, nhìn anh cùng với Đồng Y Mộng, cô sẽ khổ sở.

"Mộng Mộng, em đừng khuyên cô ấy nữa!" Một tay kéo Đồng Y Mộng vào trong lòng, trầm giọng nói.

"Tại sao chứ? Chẳng lẽ lại ăn bữa tối dưới ánh nến sao?" Đồng Y Mộng vểnh môi, buồn bực nói.

Bữa tối ánh nến...

Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng cười khổ, nhìn về phía Đường Hạo Nam, "Tôi đi trước, các người từ từ ăn!"

Cô nói xong vội vã rời đi.

Đường Hạo Nam gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng  cô, lòng đang run rẩy, một cảm giác áy náy cùng đau lòng, hành hạ khắp người anh.

Hạ Nhất Nhiễm một mình đi trên đường, ngẫu nhiên đi ngang qua cửa hàng áo cưới, ngẫu nhiên đi ngang qua cửa hàng trang sức, cô lại vẫn ngây ngốc mơ hồ đi vào cửa hàng trang sức, nhìn nhẫn kim cương.

Thử cũng không thử, càng không mua.

Mấy ngày nay vẫn không có khẩu vị gì, đi ngang qua một quán ăn bên đường ngửi được hương vị dầu mỡ, buồn nôn  muốn ói, trái lại rất muốn ăn cay, nhìn đến một quán lẩu cay, không chút suy nghĩ liền đi vào ăn. ~

Cho rất nhiều cây ớt, dấm chua, bị cay đến nước mắt chảy ròng ròng, cũng rất đã nghiền.

Cuối cùng phân không rõ là bị cay hay vẫn lại là thương tâm mà rơi lệ rồi.

Ngoan ngoãn an toàn về tới căn hộ của anh, vào phòng liền đi lục lọi, từ một cái hộp nhỏ hai ngăn dưới gầm tủ tìm được cuốn sổ nhỏ màu đỏ kia...

Vật này là thứ duy nhất có thể chứng minh, cô vẫn lại là vợ của Đường Hạo Nam.

Cô ngồi dựa vào bên cạnh tủ quần áo, nắm chặt quyển sổ nhỏ màu đỏ kia trong tay, nhìn mấy chữ thiếp vàng trên bìa quyển sổ, tầm mắt dần dần mơ hồ rồi...

Qua vài ngày nữa là có thể dùng đến rồi.

Cô cười khổ, mở ra cố gắng nhớ kỹ mỗi một chữ trên đó, rồi mới mở ra trang thứ hai, nhìn ảnh chụp trên đó...