Lâm Tu Trúc không nghe thấy Úc Đường trả lời ngay, lại vì đang ở trong vòng tay của y nên không nhìn rõ mặt y, không nhận được bất kỳ tin tức gì, sốt ruột như kiến bò trong chảo.
Úc Đường thì lại đang suy nghĩ rất nghiêm túc về việc nên ở lại hay ra đi. Y nhớ về đêm tân hôn với Lâm Tu Trúc, mặc dù đã một tuần trôi qua, y lại không thường nhớ mọi chuyện từng xảy ra, nhưng vẫn có thể hồi tưởng rõ ràng mọi chi tiết đã xảy ra ngày hôm đó.
Úc Đường muốn ăn Lâm Tu Trúc, muốn mổ bụng anh ra, chui vào trong ngực anh, cùng đập với trái tim anh. Đêm đó y phát hiện ra Lâm Tu Trúc cũng có cùng suy nghĩ với mình. Lâm Tu Trúc cũng muốn ăn y, chiếm hữu y, hòa làm một với y. Lâm Tu Trúc nếm thử y, còn mở ra nơi bí mật hơn cả lớp da của y, nhưng đừng nói là máu thịt, ngay cả một sợi tóc trên đầu y mà anh cũng không cắn mất. Suy cho cùng thì răng không khỏe lắm cũng chẳng sao cả, suy nghĩ của họ rất gần gũi nhau, cả hai đều có tình cảm mãnh liệt với nhau, Úc Đường từng nghĩ họ sẽ là bạn đời phù hợp nhất.
Nhưng sự thật chứng minh, Lâm Tu Trúc vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được y. Không khác mấy so với những người mới gặp y một lần đã muốn trốn thoát khỏi y, hoặc trực tiếp rơi vào suy sụp và tuyệt vọng. Chứng kiến những chuyện như thế này thường xuyên rồi thì không còn cảm giác gì nữa.
Nhưng chỉ lần này, Úc Đường có một cảm giác rất xa lạ, rất kỳ lạ, mỗi lần nghĩ đến, khóe mắt y sẽ nhuộm lên một màu đỏ nhạt. Y không thích cảm giác đó, nhưng lại tò mò về nó, nghĩ rằng có lẽ ở lại đây sẽ giúp y hiểu được nó là gì. Vì vậy, y vẫn cứ lưỡng lự giữa việc ở lại và ra đi.
Lâm nhị nương tử vẫn mỉm cười chờ đợi câu trả lời, Úc Đường thở dài, chuẩn bị đưa ra quyết định cuối cùng: “Ta…”
Lâm Tu Trúc nín thở, tim vọt lên đến tận cổ, chờ đợi câu trả lời của Úc Đường.
Nhưng vào lúc này, lại có người khác tới gây sự. Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, đeo kính bước tới bên cạnh Úc Đường, đưa danh thiếp, giới thiệu ngắn gọn về bản thân. Hắn tên là Phương Viên, nhìn có vẻ hiền lành, nho nhã, lịch thiệp nhưng thực chất lại rất kiêu ngạo, thể hiện sức ảnh hưởng mạnh mẽ, trực tiếp phớt lờ người đang nói chuyện với Úc Đường để bắt đầu cuộc trò chuyện. Nhưng khi hắn muốn xem người bị mình cắt ngang là ai thì phát hiện là không tìm được người đó.
Úc Đường thản nhiên cầm lấy tấm danh thiếp. Phương Viên liếc nhìn bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp đó qua khóe mắt, rồi sự chú ý lại quay về phía y.
“Tôi biết hiện tại cuộc sống của cậu có lẽ không dễ dàng gì, về sau nếu như gặp phải khó khăn gì, có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.” Phương Viên mỉm cười lịch sự nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.” Mấy chữ cuối cùng được cố tình kéo dài ra, nghe có vẻ có nhiều thâm ý.
Đôi mắt đằng sau cặp kính của hắn nhìn chằm chằm vào Úc Đường, còn Úc Đường cũng nhìn chằm chằm lại, trong mắt người ngoài, có vẻ như hai người đang đối đầu.
Tào Chí Tân lập tức ra tay ứng cứu, thể hiện chỉ số EQ cao với hai mươi chín năm kinh nghiệm làm người, lịch sự kéo Phương Viên sang một bên.
Nhưng cảnh tượng này lại bị những người có ý đồ chú ý. Bọn họ lập tức tưởng tượng ra nhiều phiên bản ân oán tình thù của các gia tộc giàu có quyền lực, chẳng mấy chốc có người đã thấp giọng bàn tán với những người xung quanh. Hôm nay là đám tang của Lâm Tu Trúc, không có người nhà họ Vu nào đến dự. Cộng thêm việc người nhà họ Vu chưa bao giờ đưa Úc Đường đi cùng để phát triển mối quan hệ ở các bữa tiệc xã giao trên thương trường trong nhiều năm qua, nhiều người cho rằng đây là dấu hiệu bị gia tộc bỏ rơi. Dù có tin đồn người nhà họ Vu cưng chiều con trai út của mình, nhưng chưa ai thấy cái gọi là “ưu ái” thể hiện ra ở đâu.
Từ điểm này, mọi người lại bắt đầu thả cho tư duy trôi tự do. Tại sao người nhà họ Vu luôn đặt lợi ích lên hàng đầu lại không bám lấy mối quan hệ với nhà họ Lâm? Nguyên nhân cái chết của Lâm Tu Trúc bị đồn đại trên mạng có đáng tin chút nào không? Cho dù Lâm Tu Trúc không chết vì chuyện giường chiếu vào đêm tân hôn thì anh cũng ra đi chỉ trong chưa đầy một ngày sau đám cưới, nửa còn lại ngủ chung giường với anh cũng sẽ bị chỉ trích ở mức độ nào đó. Từ đây, cái danh “góa phu của Lâm Tu Trúc” sẽ bị bao phủ bởi một tấm màn đen mang tên vận rủi. Mặc dù hôm nay hai cụ nhà họ Lâm có vẻ rất bảo vệ Úc Đường, nhưng thời nay có bao nhiêu người lá mặt lá trái, ai biết được có phải đó chỉ là đóng kịch bề ngoài hay không, tương lai rồi sẽ ra sao? Có lẽ nhà họ Lâm đã trút giận lên y, nên hôm nay nhà họ Vu mới không dám thò mặt ra, chỉ để lại đứa con trai út bị bỏ rơi trôi dạt một mình trong mưa gió.
Góa phu xinh đẹp trẻ tuổi bị gia tộc bỏ rơi, bị gia đình chồng ruồng bỏ, cô độc không nơi nương tựa, làm gì cũng khó khăn, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy là một màn kịch lớn. Rồi lại nhìn khuôn mặt ấy đẹp đến mức không thể tìm thấy người thứ hai trên đời mà xem, cái cách mà khóe mắt y rơi lệ khi ôm di ảnh người chồng quá cố, thật đáng thương biết bao, như thể trong khoảnh khắc tiếp theo sẽ vỡ tan thành vô số bông tuyết theo gió bay đi. Tâm trí của những người có mặt bắt đầu hoạt động không biết giới hạn, bàn tán đủ thứ chuyện tầm phào, trong đó không thiếu những phỏng đoán đầy khinh thường và ác ý đối với góa phu này.
Có một, hai người ăn nói mà không lựa lời trước đám đông, nói ra những lời không phù hợp. Lâm Tất Quả đi ngang qua nghe thấy những lời nói tục tĩu đó liền bắt đầu tranh cãi với bọn họ. Dù sao cũng chỉ là một sinh viên đại học chỉ có lòng nhiệt huyết nhưng không khéo léo như mấy tay già đời, rõ ràng là mình chiếm lý mà lại bị người ta nói cho nghẹn đỏ cả mặt, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, Úc Đường thấy xung quanh đây có rất nhiều người tụ tập mới đi tới xem xét, giải cứu cậu sinh viên đại học không nói nên lời kia. Úc Đường liếc nhìn những người có mặt bằng ánh mắt tò mò, thỉnh thoảng nhìn thẳng vào mắt của vài người gọi tên mình. Một cơn ớn lạnh ập đến, khiến tất cả những người đang lẻo mép kia phải ngậm miệng lại.
Lâm Tất Quả nghĩ rằng những lời khó nghe đó đều đã lọt vào tai Úc Đường, hơn nữa vì vốn đã dễ xấu hổ lại còn trẻ và bốc đồng, hắn bèn dứt khoát kéo Úc Đường bỏ đi, nói là đưa y ra ngoài hóng gió.
*
Sân sau nhà cũ chỉ có vài người làm sống ở đây đang ra vào, quả thực là yên tĩnh hơn linh đường đông đúc toàn người với người.
Giờ là trung tuần tháng 7, đợt nắng nóng ở Tụ Thành chưa bắt đầu, hoa ngoài sân đã nở rộ, lại đang đứng trong bóng râm, gió thoảng qua một cái là Lâm Tất Quả rùng mình, bình tĩnh lại ngay lập tức. Máu nóng trong đầu nguội lại, Lâm Tất Quả cũng không biết nên nói gì với Úc Đường, cứ ấp a ấp úng, đảo mắt nhìn xung quanh.
Ánh mắt hắn vô tình chạm vào bức ảnh đang được Úc Đường ôm trong vòng tay. Nhìn thấy người anh họ trạc tuổi mình trong di ảnh, Lâm Tất Quả chợt hỏi: “Hai người có hợp nhau không, anh ấy có tốt với cậu không?”
Vì lý do nào đó, Lâm Tất Quả vừa nói xong đã cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, trực giác mách bảo rằng ánh mắt đó đến từ di ảnh bên cạnh, nhưng lý trí lại bảo rằng điều đó là không thể. Nhưng Lâm Tất Quả vẫn nhận ra rằng mình đã chọn đề tài không đúng, chẳng qua lời đã nói ra rồi thì không biết làm sao rút lại.
“Anh ấy rất tốt.” Úc Đường có sao nói vậy, không thêm thắt cảm xúc cá nhân: “Anh ấy cũng rất tốt với tôi.”
“Vậy sao…” Lâm Tất Quả cúi đầu xuống, không biết bây giờ nên nói thế thì tốt, hay nên khuyên người ta đừng buồn, hay chuyển sang chủ đề khác.
Người bên cạnh hắn cũng không phải là người giỏi giao tiếp, mà là một người thậm chí còn thiếu kinh nghiệm trò chuyện với mọi người hơn hắn. Úc Đường tiếp tục với chủ đề này.
“Tôi biết anh ấy rất tốt với tôi, trao cả trái tim cho tôi, đó là cái kiểu tốt mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được ở một con người, tốt đến mức thậm chí không còn giống một con người nữa.”
Chỉ ở bên cạnh Úc Đường cũng đủ khiến Lâm Tất Quả đắm chìm trong suy nghĩ viển vông đến nỗi không nhận ra điều y nói có gì sai trái. Chẳng bao lâu sau, hắn nghe thấy giọng Úc Đường có vẻ trầm xuống, nói rồi, y còn nghẹn ngào.
“Tôi cũng muốn tốt với anh ấy, muốn trao cả trái tim cho anh ấy… nhưng mà…”
Lâm Tất Quả bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy thanh niên xinh đẹp ôm di ảnh hơi cau mày, khóe mắt đỏ bừng, không cầm được nước mắt. Hắn chợt hoảng hốt, vội tìm khăn giấy trong túi nhưng phát hiện ra mình chẳng mang ra gì cả.
“Đừng đừng đừng khóc!” Lâm Tất Quả nói: “Cậu chắc chắn có thể tìm thấy một nửa còn lại tốt hơn!”
Hắn nói xong là hối hận ngay. Mới đây thôi, chính hắn đã cãi nhau với những người cho rằng Úc Đường nhất định sẽ nhanh chóng đi tìm nhà chồng mới. Vào ngày tổ chức tiệc đính hôn, Lâm Tất Quả đã biết Úc Đường và anh họ mới gặp nhau không lâu, sau đó hai người nhanh chóng kết hôn, nhưng chỉ một ngày sau khi cưới đã vĩnh viễn chia cách. Từ khi quen đến khi chia xa chỉ chưa đầy một tháng. Những kẻ đó nói rằng Úc Đường hiện đang nắm giữ khối tài sản thừa kế khổng lồ từ người chồng quá cố, trông bề ngoài thì buồn nhưng trong thâm tâm có thể đang rất vui. Bọn họ còn nói y đẹp như vậy thì chắc chắn không thiếu đối tác tiềm năng đâu, biết đâu chừng đã tìm được nhà chồng tiếp theo của mình rồi ấy chứ. Những lời đó đầy ác ý, nghe vào chỉ thấy dơ bẩn, Lâm Tất Quả vừa nghe đã tức giận, nên mới xông lên cãi cọ. Nhưng trong lòng, Lâm Tất Quả thực sự cảm thấy giữa Úc Đường và anh họ mình có thể không có tình cảm sâu sắc.
Nhưng nhìn Úc Đường hiện tại, hắn chợt nhận ra, có những thứ tình cảm không phải do thời gian bồi đắp, chứ đừng nói là bị thời gian cuốn đi. Không hiểu sao Lâm Tất Quả cảm thấy hơi buồn, cho người anh họ, cho Úc Đường, và cho chính mình. Sinh viên đại học trẻ tuổi bốc đồng lại gặp phải cái tật xấu nói mà không suy nghĩ, khi cảm xúc dâng trào, lý trí không thể ngăn cản, hắn thậm chí còn quên cân nhắc đến thời điểm.
Hắn nắm chặt tay, hạ giọng xuống để trở nên trưởng thành hơn: “Tôi cũng có thể trao cả trái tim của mình cho cậu!”
Úc Đường ngước mắt nhìn Lâm Tất Quả, đôi mắt ươn ướt ánh lên vẻ bối rối, như đang thắc mắc tại sao hắn lại nhắc đến chuyện này.
“Ý tôi là, tôi cũng có thể thật lòng với cậu.” Lâm Tất Quả nhanh chóng nói thêm: “Ông bà nội cũng vậy, mọi người trong nhà chúng tôi đều rất thật lòng với cậu!”
Úc Đường nghiêng đầu, giọng hơi khàn khàn, lặp lại hai chữ: “Thật lòng?”
Lâm Tất Quả vốn không dám nhìn vào mắt Úc Đường, nhưng để không tỏ ra quá chột dạ, hắn vẫn ép mình phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt y. Nhìn rồi, toàn thân hắn tê dại như bị điện giật, lớp áo sơ mi trong cùng lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Úc Đường mắt không chớp nhìn vào cậu sinh viên đối diện, do nghiêng đầu, mái tóc dài dính chặt vào má, khuôn mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt đẫm lệ cũng bình thản như một vực thẳm.
Tuy dung mạo không thay đổi nhưng Lâm Tất Quả lại cảm thấy người trước mặt đột nhiên toát lên vẻ xa lạ không giống con người. Não hắn phát ra tín hiệu báo động, bảo hắn phải chạy thật nhanh, nhưng chân hắn lại như bị nhét vào thùng sắt đổ đầy xi măng, không thể cử động được một phân.
Một giây sau, Úc Đường khẽ đáp: “Được thôi.”
Y một tay vẫn cầm di ảnh, tay kia lấy từ đâu đó ra một con dao gấp để gọt trái cây, nhẹ nhàng đưa vào tay Lâm Tất Quả.