Bức tượng vẫn ngồi đó, im lặng không nói gì, nhìn thị trấn với đôi mắt biết cười.
Có lẽ do quá căng thẳng nên mới bị ảo giác nhỉ, Vu Ninh tự an ủi mình, rồi lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn lại bức tượng. Cậu tạm biệt người phụ nữ tình cờ gặp ở miếu, vội vã trở về nhà trọ, ngồi ngơ ngác trong phòng cho đến chiều.
Ăn tối xong, Vu Ninh cùng nhóm bạn đồng hành lên núi. Mọi người đều không mang theo gì, ngoại trừ Tiểu A đang xách một chiếc túi đeo vai có chứa điện thoại di động của bảy người, gã nói tốt nhất không nên đọc tin tức từ thế giới bên ngoài, lỡ như hối hận thì nguy rồi. Tất cả đều nghĩ rằng mình sẽ chết, cũng đã xóa hết mọi thứ cần phải xóa khỏi điện thoại của mình cả rồi, không có thứ gì không thể để cho người khác giữ, nên cũng đồng ý với yêu cầu này.
Cả nhóm lên núi từ con dốc thoai thoải, Vu Ninh đi cuối đoàn bảy người, nhóm bạn đồng hành đều có suy nghĩ riêng, không ai nói gì, Tiểu A bắt đầu trò chuyện vài câu, nhưng cuối cùng cũng im lặng. Hiếm khi mà Vu Ninh cảm thấy nội tâm bình yên như lúc này. Chẳng mấy chốc họ đã lên đến lưng chừng núi, bầu trời tối sầm lại.
“Vu Ninh.”
“Vu Ninh.”
“Vu Ninh.”
“Ở lại chơi với ta được không?”
Giọng nói quen thuộc mà xa lạ vọng lại từ đằng xa, đầu tiên gọi tên cậu ba lần, sau đó đưa ra lời mời đi chơi cùng nhau.
Vu Ninh loạng choạng suýt ngã xuống, người đi phía trước nghe thấy tiếng động thì dừng bước, quay lại hỏi xem có chuyện gì. Vu Ninh tỏ ra kinh hãi, hiển nhiên bạn đồng hành của cậu không nghe thấy giọng nói vừa rồi. Lại là ảo giác nữa à?
“Nếu nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau trên núi thì không bao giờ được nhìn lại đâu đấy.”
“Sơn thần bé thích phá phách nhất, ngài ấy sẽ dắt đứa con út trong nhà đi chơi với mình.”
Lời bà chủ nhà trọ và người phụ nữ trong miếu vang vọng bên tai Vu Ninh, khi câu chuyện vốn được coi là truyền thuyết ma quái nay thực sự xảy ra với mình, cậu sợ đến nỗi suýt khóc. Cậu bé vừa tốt nghiệp trung học cơ sở cách đây không lâu chẳng biết phải làm gì, các bạn đồng hành cùng lứa cũng hơi hoảng hốt khi nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
“Cậu… muốn xuống núi à?” Tiểu Tần ở gần cậu nhất thận trọng hỏi.
Vu Ninh lúc này mới chợt nhớ ra họ cùng nhau lên núi là để kết liễu cuộc đời, đỉnh núi chính là ngôi mộ họ đã chọn cho mình. Rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, vậy mà vẫn còn sợ yêu tinh quỷ quái, nói ra thật chẳng ra thể thống gì cả.
Vu Ninh lau mặt, lại khụt khịt mũi: “Không, tôi không xuống núi.”
Tiểu A đang dẫn đường phía trước đi tới, mỉm cười bóp vai Vu Ninh: “Được rồi, cố gắng thêm một chút, chúng ta sắp đến đích rồi.”
“Ừ.” Vu Ninh khẽ đáp. Cậu vờ như chưa từng nghe thấy ai gọi tên mình từ phía sau, cúi đầu tiếp tục đi lên núi theo bước chân những người đồng hành.
*
Khi bầu trời chỉ còn sót lại vệt sáng cuối cùng, nhóm bảy người đã đặt chân đến đỉnh núi Xích Nhai. Dù núi không cao, mọi người đi cũng không nhanh lắm, nhưng với thể lực của Vu Ninh thì chặng đường này vẫn rất khó khăn.
“Đến nơi rồi đến nơi rồi! Chúc mừng mọi người, chúng ta đã đi đến chặng cuối cuộc đời!” Giọng nói vui sướng của Tiểu A vang lên từ phía trước.
Vu Ninh thoáng chốc vui mừng trong lòng vì lần đầu tiên được cùng bạn bè leo lên đỉnh núi, nhưng chẳng bao lâu sau, cảm giác vui sướng đó đã bị thay thế bằng những cảm xúc bất an. Những người đi trước lần lượt dừng lại, Vu Ninh cũng nghe thấy một tiếng kêu hoảng hốt rất ngắn.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Vu Ninh lê cơ thể mệt mỏi bước nhanh về trước hai bước, đứng sánh vai cùng bạn bè, và ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng trên đỉnh núi.
Hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng, đỉnh núi vào lúc này sáng rực rỡ. Có một cái cây không biết tên gì mọc cao chót vót ở rìa vách núi, rễ cây quấn quanh những tảng đá, tán cây đổ dốc về phía vách đá, xanh tươi um tùm, nhưng lại giống một con thú dữ đang ngủ, toát lên bầu không khí nguy hiểm khiến người ta không dám đến gần. Từng sợi chỉ đỏ nối tiếp nhau được cột vào cành của cây khổng lồ, đầu còn lại nối với điểm cuối ở rất xa ngoài tầm mắt, đèn lồng đỏ đang tỏa sáng được cột chặt trên sợi chỉ đỏ. Ở giữa vài cái đèn lồng có treo chuông, nhưng xét theo hình dáng và kích thước của chuông thì thực chất chúng là hộp sọ của trẻ sơ sinh. Và ngay dưới những chiếc đèn lồng đỏ, vô số người mặc áo choàng đỏ, đeo mặt nạ động vật đang lặng lẽ đứng đó, như thể đang chờ đợi họ. Khỉ, cáo, gấu… những chiếc mặt nạ vốn có vẻ hài hước dễ thương lại trở nên vô cùng ma quái và đáng sợ trong khung cảnh này.
Vu Ninh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước đây, một linh cảm chẳng lành hiện lên trong lòng, cậu đổ mồ hôi lạnh giữa cơn gió mát buổi tối, có cảm giác rất muốn quay người bỏ chạy. Nhưng hai chân cậu như bị đông cứng tại chỗ, cổ họng không thể phát ra âm thanh nào.
“Cái quái gì thế này?” Tóc đuôi ngựa chất vấn Tiểu A, kẻ dường như đã đoán trước được mọi chuyện trên đỉnh núi.
“Quá rõ ràng mà.” Tiểu A nhún vai: “Đây là những vị khách đến dự đám tang của chúng ta.”
Sáu người còn lại không tin lời Tiểu A nói, cuối cùng họ cũng nhận ra có thể mình đã bị lừa. Người đăng bài trên diễn đàn đó là Tiểu A, người đề nghị cùng nhau du hành sang thế giới bên kia là Tiểu A, người liên hệ riêng với từng người đăng ký rồi tiết lộ rằng mọi người đều muốn đi núi Xích Nhai cũng chính là Tiểu A. Tưởng chừng như họ đã bàn bạc về thời gian, địa điểm và phương thức kết thúc cuộc đời cùng nhau, rồi cùng nhau thực hiện một cuộc hành trình tiến thẳng đến cái chết, nhưng thực tế mọi việc đều được thực hiện dưới sự hướng dẫn của Tiểu A. Ngay cả việc tự sát, họ cũng không có cơ hội tự mình quyết định.
Mặc dù vẫn chưa biết nhóm người đang chờ trên núi là ai, chúng muốn làm gì, nhưng tất cả đều có thể đoán được rằng chúng chắc chắn không phải là người tốt. Một nhóm trẻ vị thành niên chọn cách kết thúc cuộc đời vì đủ loại nguyên nhân như gia đình, sức khỏe, hoàn cảnh khốn đốn, họ có thể vừa cười vừa chê bai lá thư tuyệt mệnh của mình giả tạo đến mức nào, nhưng không bao giờ chấp nhận được việc mình đang bị kẻ khác gài bẫy để kết liễu cuộc đời.
Tay chân Vu Ninh khẽ run lên, cậu rơi vào trạng thái hoảng sợ, những giọt nước mắt lớn lăn xuống.
Tiểu A nhìn thấy, nở nụ cười bất lực với cậu: “Làm ơn đi, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận là sẽ chết cùng nhau sao, cái mặt cậu là thế nào đây hả, đừng nói tới giờ này rồi cậu lại hối hận đó nha?”
“Sao giống nhau được chứ?” Tóc đuôi ngựa bảo vệ ba cô gái phía sau, lùi lại một bước, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ: “Lừa chúng tôi tới đây làm gì hả!”
Tiểu A không trả lời, gã mặc kệ mọi người, chỉ ngâm nga một bài hát, đi đến dưới gốc cây khổng lồ, lấy ra một con dao găm trong ba lô, đâm thẳng vào cổ họng mình mà không nương tay.
Máu phun ra như suối, máu bắn tung tóe để lại những vết đỏ lấm chấm dày đặc trên cơ thể Vu Ninh và những người khác.
Đây là câu trả lời của gã.
Một cô gái che miệng kêu lên, toàn thân lảo đảo muốn ngã, được tóc đuôi ngựa kịp thời đỡ lấy, nhưng chưa kịp thở thì lại bị đối phương kéo đi.
Đám người đang đợi dưới gốc cây lớn, khi Tiểu A ngã xuống, đồng loạt lao về phía sáu đứa trẻ vừa mới lên núi, khí thế hung hãn, trên tay cũng cầm con dao găm tương tự.
Sắp chết rồi!
Vu Ninh sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói the thé của tóc đuôi ngựa: “Mở mắt ra đi chứ cái thằng ngu này! Chạy đi!”
Tóc đuôi ngựa vừa mắng xong thì Vu Ninh đã bị người khác túm lấy tay cùng bỏ chạy. Vu Ninh ngước mắt lên thì thấy người đang kéo mình chính là cậu chàng cao to mặc đồ nữ kia, nếu lúc này hắn không vác cô bé đội nón trên vai, Vu Ninh có lẽ sẽ là người được vác.
Sáu người nhanh chóng chạy vào khoảnh rừng không có đèn lồng, thảm thực vật tươi tốt, ngay cả ánh trăng cũng bị cành cây che khuất, màn đêm bao phủ giúp họ không còn là mục tiêu rõ rành rành nữa.
Trong lúc hoảng loạn, sáu người bị tách ra. Tiểu Tần vác trên vai cô bé đội nón quá ốm yếu, bên cạnh là Vu Ninh vừa mới hoàn hồn sau cảnh máu me, vào thời điểm nguy cấp, ba người bò rạp trên mặt đất, trốn trong bụi cỏ. Họ nghe thấy tiếng bước chân của bọn người mặc áo choàng đỏ đi ngang qua, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy tiếng loạt soạt gần đó, có kẻ đang lục lọi trong bãi cỏ.
Cô bé đội nón cắn chặt môi dưới để ngăn mình khóc nức lên, đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt nhưng không dám lau, sợ gây ra tiếng động sẽ thu hút sự chú ý của kẻ mặc đồ đỏ. Lúc này, cô nghĩ đến báo cáo chẩn đoán của mình, nhớ đến những gì bác sĩ nói về tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật và khả năng tái phát. Cô cũng nhớ sáng hôm qua, khi cô đang chuẩn bị ra khỏi nhà mà không chào tạm biệt thì tình cờ gặp cha mẹ vừa mới dậy, cha mẹ cũng không hỏi cô đi đâu, dường như đã ngầm đồng ý rằng cô sẽ không quay về, trong mắt họ thậm chí còn có vẻ vui mừng. Hình như chẳng có vấn đề gì nếu cô chết ở đây nhỉ. Mặc dù bị lừa giết nghe có vẻ bi kịch thật đấy, nhưng cho dù hôm nay cô không chết ở đây thì vài tháng nữa cô cũng có thể sẽ chết trong phòng mổ.
Cô bé đội nón đã chuẩn bị tinh thần lao ra ngoài khi bọn người kia tới lục soát, tranh thủ thời gian cho hai người còn lại tẩu thoát. Nhưng ngay khi tiếng bước chân xuất hiện cách ba người họ chỉ còn một bước, một bóng người khác đã lao ra trước.
Vu Ninh bay vọt ra xô ngã tên mặc áo choàng đỏ gần nhất, mang theo tất cả sự sợ hãi, tức giận và căm ghét, cậu tung ra một cú đấm chẳng có bao nhiêu sức vào cái mặt nạ của gã. Cậu không còn chút sức lực nào nữa. Cậu biết với thể lực của mình thì không thể chạy trốn nổi nữa, Tiểu Tần có thể vẫn mang theo cô bé đội nón được, nhưng nhất định không thể mang theo cả cậu.
Người nhà cậu nói đúng, cậu là một gánh nặng.
Đòn cuối cùng mà Vu Ninh dùng hết sức lực chỉ đánh bay được chiếc mặt nạ của tên áo đỏ, cậu nhanh chóng bị bắt lại, chỉ có thể nhìn bọn người xấu này bằng ánh mắt hung hãn. Nhưng điều khiến cậu tuyệt vọng là bọn người mặc áo đỏ vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm khu vực lân cận sau khi bắt được một mục tiêu, ngay sau đó Tiểu Tần và cô bé đội nón cũng bị bắt giữ.
Vu Ninh nghiến răng nghiến lợi, thái dương nổi gân xanh lên. Đây có thể là ngày cuối cùng của cuộc đời, cậu đã nhẫn nhịn và nhượng bộ cả đời, không muốn tỏ ra hèn nhát vào thời khắc cuối cùng nữa.
Ba người Vu Ninh bị trói tay, đưa về đỉnh núi, bên cạnh đó vẫn còn thi thể đã chảy sạch máu của Tiểu A. Không lâu sau khi họ bị đưa đến dưới cái cây khổng lồ, nhóm ba người của tóc đuôi ngựa cũng bị bắt, bảy người lại đoàn tụ. Vừa rồi họ chạy trốn cũng đã hao hết sức lực, chỉ đang cầm cự nhờ vào hơi thở cuối cùng, thấy dáng vẻ bụi bặm đen đúa của nhau, chỉ có tóc đuôi ngựa còn có thể giật khóe miệng tạo thành nụ cười khổ sở.
Bọn người áo đỏ trên đỉnh núi dường như đang thực hiện một nghi lễ nào đó, và họ chính là vật hiến tế.
Vu Ninh là người đầu tiên bị kéo ra, ném xuống dưới gốc cây.
Chỉ cần cậu chết, mọi người sẽ bắt đầu yêu mến cậu…
Đây là điều thiếu niên từng nghĩ.
Cậu còn quá trẻ, quá yếu đuối, cách duy nhất cậu có thể nghĩ ra để trả thù gia đình mình là từ bỏ mạng sống của chính mình. Nhưng khi cảm thấy sự sống của mình đang dần chảy mất, cậu chợt hiểu ra một sự thật. Người không yêu thương cậu thì vẫn sẽ không yêu thương cậu, dù cậu đang sống, hay đã từng sống.
Vu Ninh hé mắt, cuối cùng vẫn không cầm được nước mắt, máu và nước mắt hòa vào nhau, chỉ để lại chua xót và cay đắng.
“Ở lại chơi với ta được không?”
Trong lúc mơ màng, Vu Ninh một lần nữa nghe thấy giọng nói lạ lùng xuất hiện sau lưng khi đang lên núi.
“Ở lại với ta, ta sẽ thực hiện điều ước của cậu.”
Mất máu quá nhiều khiến Vu Ninh dần mất đi khả năng suy nghĩ, thậm chí cậu còn quên mất mình đang ở đâu, quên mất tức giận và sợ hãi.
“Được.”
Nằm úp mặt trên rễ cây thần, thiếu niên chưa bao giờ biết cách từ chối người khác dùng chút sức lực cuối cùng để đáp lại tiếng nói sâu thẳm trong trái tim mình.
Vào thời điểm tim ngừng đập, lúc tận cùng của cuộc đời, tai cậu vẫn còn nghe được những tiếng kêu kinh ngạc xung quanh.
Cùng với những tiếng kêu phấn khích hoặc sợ hãi của bọn người mặc áo đỏ, rễ cây khổng lồ quấn quanh cơ thể thiếu niên như muốn nuốt chửng cả người cậu.
Vầng trăng tròn xuất hiện đằng sau những đám mây, gió núi nổi lên, đèn lồng đỏ nhảy múa trong gió.
Nhóm người Tiểu Tần trố mắt nhìn cảnh tượng khó tin này, không nói nên lời.
Bọn người mặc áo đỏ cũng không mấy bình tĩnh, vẻ mặt chúng vừa điên cuồng vừa ngạc nhiên, vui mừng như không ngờ mình thật sự có thể thành công.
Rễ cây bọc lại thành một cái kén hình người, chẳng bao lâu sau, vỏ kén vỡ ra, “Vu Ninh” từng bước bước ra khỏi kén, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
Y đã thức tỉnh, thế là vạn vật cũng hồi sinh theo.
Đó đúng là cơ thể của Vu Ninh, đầy vết sẹo, máu me đầm đìa.
Nhưng không ai còn nghĩ rằng đây vẫn là Vu Ninh.
Thiếu niên chỉ lặng lẽ đứng đó mà đã tỏa ra áp lực đến nghẹt thở, không ai dám nhìn thẳng vào mắt y, kẻ nào dám cảm nhận sự tồn tại của y đều bị coi là báng bổ.
Vài tên áo đỏ hưng phấn lao đến dưới chân thiếu niên, vừa định nói thì đã bị đồng bọn bên cạnh bịt chặt miệng.
Gió núi hoang dã cuồng nộ, nhưng trong núi rừng không có lấy một âm thanh, chẳng những là tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, mà ngay cả tiếng lá cây xào xạc cũng không còn. Như thể toàn bộ thế giới đã rơi vào sự im lặng chết chóc.
Đột nhiên, khi mọi người đang nín thở và chú ý đến từng cử động của y, thiếu niên bước ra khỏi kén, đi về phía Tiểu A đang nằm dưới đất. Y quỳ xuống mở chiếc túi trên thi thể, lục lọi tìm chiếc điện thoại di động của Vu Ninh.
Bật nguồn, mở khóa, động tác liền mạch.
Giây tiếp theo, thiếu niên gọi một cuộc điện thoại, khi cuộc gọi được kết nối, y bịt cổ họng bị cắt mở của cơ thể này, thốt lên bằng giọng không phải của Vu Ninh:
“Xin chào, 110 phải không, tôi muốn báo cáo ở đây có người đang tụ tập trái phép, bắt cóc người vô tội, tổ chức nghi lễ tà giáo.”
Nhóm năm người Tiểu Tần: “???”
Bọn tín đồ tà giáo mặc áo đỏ: “???”
—
Lời tác giả:
Tồn tại không thể miêu tả, nhưng vẫn tuân theo pháp luật.JPG