*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nhận ra mình đã yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lâm Tu Trúc chợt cảm thấy hơi xấu hổ. Anh dừng lại tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Úc Đường không biết vì sao người đàn ông xa lạ có vẻ hơi kỳ cục này đột nhiên dừng lại, nên chỉ nhìn anh không chớp mắt.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, tiếng tụng kinh và tiếng người thì thầm trò chuyện bỗng im bặt, không khí như đông đặc lại, những hạt bụi dưới ánh nắng cũng ngừng trôi giữa không trung. Cho đến khi người bạn thân trườn lại gần, tựa đầu vào vai Úc Đường, một giọng nữ nhẹ nhàng phá vỡ sự tĩnh lặng này.
“Hắn ta đang nhìn cậu kìa.” Bạn của y, Lục Yêu, xúi giục: “Đi hỏi hắn ta xem, anh đang nhìn gì thế?”
Lục Yêu có một cái đầu xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, mái tóc dài bồng bềnh, nhưng thứ nối liền với cái đầu phụ nữ này lại không phải là cổ, mà là một cái thân rắn xanh lục to gần bằng cổ. Đuôi rắn đập lên đập xuống trên mặt đất liên tục, như đang chờ đợi một trò hay nào đó.
Úc Đường không có ý định đi hỏi theo lời bạn mình xúi giục, nhưng y vẫn đứng lên, cái đầu của người đẹp đang nhẹ nhàng tựa trên vai y nâng cằm lên, rồi trượt xuống.
Úc Đường chưa kịp lên tiếng thì Lâm Tu Trúc lúc này vừa hoàn hồn đã bước tới gần. Lâm Tu Trúc lấy danh thiếp ra đưa cho Úc Đường, anh vô thức chỉnh lại cà vạt rồi bắt đầu giới thiệu về mình. Lời mở đầu giữa hai người không có gì nổi bật, nhưng không ngờ trò chuyện lại khá hòa hợp. Lục Yêu thấy ở đây không có việc gì cho mình nữa, bèn trườn đi nơi khác tìm kiếm sự bình yên.
Ở một nơi khác, Tào Chí Tân hẹn với vài người bạn lần sau đi chơi chung, sau đó quay lại tìm Lâm Tu Trúc đang ở một mình. Người thì sắp tìm được rồi, nhưng điều Tào Chí Tân không thể tin được là người bạn thân vốn ít nói của mình lại đang thao thao bất tuyệt với ai đó. Là con nhà người ta, từ nhỏ đã tự yêu cầu bản thân phải tuân theo những tiêu chuẩn khắt khe, Lâm Tu Trúc trong ký ức của Tào Chí Tân chưa bao giờ thiếu cẩn trọng đến thế, cứ như chỉ ước mình có tám cái miệng để nói không ngừng nghỉ. Nếu phải lựa chọn giữa việc bạn thân mình bị ma nhập và việc bạn thân đã âm thầm trở thành đồ biến thái, Tào Chí Tân thà tin rằng mình bị điên.
Có một người đang sống sờ sờ đứng bên cạnh, dù trò chuyện hợp duyên với nhau đến đâu cũng buộc phải ngừng lại, Úc Đường và Lâm Tu Trúc đồng loạt quay đầu sang nhìn Tào Chí Tân.
Tiếp đó, vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của Tào Chí Tân biến thành nụ cười như gió xuân. Chỉ vì cậu thanh niên đang nói chuyện với Lâm Tu Trúc quá sức đẹp trai, ai nhìn thấy cũng sẽ đem lòng yêu mến, còn kẻ nào không có nghị lực ắt sẽ phải rung động. Thấy băng đen trên cánh tay phải của y, Tào Chí Tân đoán đây chính là vị hôn thê chưa từng gặp mặt của Lâm Tu Trúc. Tào Chí Tân thầm nghĩ tên kia đúng là nói một đằng làm một nẻo, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì tiếng nhạc tang thương chợt vang lên trong lễ đường.
Lễ truy điệu đã chính thức bắt đầu. Lâm Tu Trúc vội vàng để lại thông tin liên lạc của mình, nhìn Úc Đường đi về phía vị trí dành cho gia đình, ánh mắt như muốn dán vào người y.
Vì hôm nay còn có lịch trình khác, sau khi lễ tang kết thúc, Lâm Tu Trúc không kịp chào tạm biệt Úc Đường đã phải vội vàng lên xe cùng bạn thân quay về.
Tào Chí Tân nhận thấy bạn mình im lặng suốt chặng đường, anh đã trở lại với vẻ lầm lì và nghiêm túc thường ngày. So sánh mới thấy, cái bộ dạng trông như sắp vỡ òa vì vui sướng nếu không nhớ rằng đây là lễ tang của họ Lâm này vừa rồi thực sự rất giống đang lên cơn điên.
Tào Chí Tân không nén được tò mò, hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì đấy?”
“Đảo.” Lâm Tu Trúc đáp.
Tào Chí Tân chẳng hiểu ra sao: “Đảo cái gì?”
Lâm Tu Trúc mắt trống rỗng, giọng nói cùng ngữ điệu đều trở nên dịu dàng hơn: “Tổ chức đám cưới trên đảo, lúc đó sẽ thuê một chiếc du thuyền.”
Tào Chí Tân: “???”
Tào Chí Tân vỗ đánh bộp lên chân Lâm Tu Trúc: “Chuyện gì đấy? Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt phải không, sao đã nghĩ tới chuyện đám cưới tổ chức ở đâu rồi?!”
Hắn cố tình lặp lại lời của Lâm Tu Trúc: “Không phải ông đã nói hứa hôn từ nhỏ là cặn bã phong kiến sao?”
Lâm Tu Trúc vẫn tỉnh bơ: “Điều này chỉ cho thấy chúng tôi có duyên phận, bằng không, tại sao người lớn hai nhà lại nghĩ đến việc cho chúng tôi hứa hôn từ nhỏ chứ.”
Tào Chí Tân: “Một cuộc hôn nhân không có nền tảng tình cảm là một nhà tù vô hình?”
Lâm Tu Trúc: “Tình cảm có thể được bồi đắp từ từ.”
Tào Chí Tân: “Kết hôn chớp nhoáng có kết quả tốt đẹp gì?”
Lâm Tu Trúc: “Không thể nói như vậy, nhiều chuyện sẽ có kết quả khác nhau khi xảy ra với những người khác nhau.”
Tào Chí Tân: “…” Tào Chí Tân lúc này không còn gì để nói, chỉ có thể âm thầm lau mồ hôi thay bạn mình.
Không còn tạp âm lải nhải bên tai, Lâm Tu Trúc không tự chủ được hồi tưởng lại cảnh tượng vừa trải qua cùng Úc Đường. Anh lặp đi lặp lại tên Úc Đường trong đầu, hết đọc ngược lại đọc xuôi.
Úc Đường, Úc Đường, Úc Đường…
*
Úc Đường không biết có người đang thầm gọi tên mình như tụng kinh, đưa tang cụ Ngô xong, trời cũng đã khuya, y cùng cha mẹ và anh nuôi trở về nhà.
Nhà họ Vu sống trong một khu biệt thự ở ngoại ô thành phố, cách đó không xa là dãy núi Hoài Tụ nhấp nhô, phong cảnh tươi đẹp, không có nhiều hàng xóm, tương đối yên tĩnh. Khi mở cửa nhà, có thể thấy đồ đạc trong nhà được dán đầy những tờ giấy ghi chú, giấy trắng mực đen ghi lại tất cả những việc cần phải nhớ khi sống trong ngôi nhà này.
Ngay từ khi bước vào, ba người Vu Dương Xuân, Bạch Tuyết và Vu Hậu Vọng đều nở nụ cười khoa trương trên khuôn mặt vốn đã rất mệt mỏi. Tuân theo quy tắc bắt mắt nhất trên giấy: “Cả gia đình phải thương yêu nhau”, ba người cởi áo khoác, mang dép cho nhau, nói chuyện với nhau một cách chân thành và đầy quan tâm. Một gia đình bốn người, vợ chồng hòa thuận, anh em kính trên nhường dưới, biểu diễn một khung cảnh ấm cúng, hạnh phúc dưới ánh đèn pha lê ấm áp.
Sau bữa tối, Úc Đường ngoan ngoãn lần lượt chúc cha mẹ và anh trai ngủ ngon rồi chạy nhanh lên lầu. Mãi đến khi nhìn bóng dáng y biến mất ở góc cầu thang, ba người nhà Vu Dương Xuân mới dám thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm.
Úc Đường trở về phòng mình, ôm gối lăn lộn trên giường hai vòng, cuối cùng vùi mặt vào gối.
Có tiếng gõ cửa sổ, Úc Đường mở rèm ra, thấy Lục Yêu quấn nửa thân dưới quanh một cột điện cách đó không xa, duỗi nửa thân trên vừa thẳng vừa dài, dùng đầu đập vào kính. Úc Đường quỳ ngồi trên giường, mở cửa sổ, chào bạn thân một tiếng rồi dùng một tay ôm gối.
Lục Yêu đã đổi sang kiểu tóc mới, là kiểu tóc học sinh dễ thương, nàng đang trong lúc hưng phấn, lắc đầu chia sẻ niềm vui của mình, thỉnh thoảng thè cái lưỡi chẻ đôi ra.
“Cậu sao thế?” Chẳng bao lâu sau, nàng nhận thấy Úc Đường có vẻ lơ đãng.
“Ta đã gặp được một người rất đặc biệt.” Úc Đường vui vẻ nói.
Lục Yêu nheo mắt lại, làm ra vẻ tò mò của một tay chơi có nghề trên tình trường: “Cậu thích hắn ta à?”
“Có lẽ vậy.” Nói xong, Úc Đường nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không chắc chắn lắm. Y hỏi: “Thích một người là cảm giác muốn mổ người đó ra để xem mình có nhét vừa vào bên trong không à?”
Lục Yêu câm nín. Lục Yêu không trả lời được, nhưng Lục Yêu lại cảm thấy câu nói này hình như hơi sai sai. Nhưng may là Úc Đường không hỏi thêm câu nào nữa, sự chú ý của y đã bị tin nhắn trên điện thoại thu hút. Lục Yêu thấy y trả lời tin nhắn xong rồi ném điện thoại sang một bên, cúi đầu có vẻ rất ngượng ngùng, nàng tò mò lắm: “Tin nhắn của ai thế?”
“Chính là cái người đã gặp hôm nay.” Úc Đường chỉ lộ ra một đôi mắt từ sau gối, giọng nói cũng nghèn nghẹt: “Anh ấy rủ ta cuối tuần đi ăn tối và xem phim.”
Cảm giác như có hơi mong đợi.
*
Sáng sớm cuối tuần, Úc Đường đi ra ngoài theo đúng hẹn, y thấy ngay Lâm Tu Trúc ngồi trong xe đợi sẵn ở cổng khu biệt thự.
Hai người đi xem phim suất sáng sớm, rồi chơi bowling, đến bảo tàng nghệ thuật để xem triển lãm của Leonardo da Vinci, sau đó đến nhà hàng đã hẹn đúng giờ để ăn trưa. Nơi ăn trưa là nhà hàng trưng bày nghệ thuật bên trong bảo tàng, tất cả các bàn ăn đều được sắp xếp theo một đường thẳng, vô số hình chiếu của những bức tranh nổi tiếng trượt trên tường, các món ăn cũng được chế biến trông giống những bức danh họa đó, không khí nghệ thuật rất nồng nàn.
Lục Yêu lo lắng cho bạn mình nên đã đi theo Úc Đường và Lâm Tu Trúc suốt buổi, trườn đi dưới bóng của con người và các tòa nhà. Sau đó, nàng phát hiện ra một kẻ đeo kính râm và khẩu trang, trông có vẻ vô cùng khả nghi cũng đang lặng lẽ đi theo họ.
Đó chính là Tào Chí Tân, theo đến để hỗ trợ thêm cho bạn mình. Hành lang trong nhà hàng rất đông khách, Tào Chí Tân không đặt chỗ trước nên đành phải ngồi ở góc gần cửa nhất, cách Úc Đường và Lâm Tu Trúc một khoảng. Từ góc độ của mình, hắn chỉ có thể nhìn thấy lưng của Lâm Tu Trúc, còn bóng dáng của Úc Đường hoàn toàn bị bờ vai rộng của Lâm Tu Trúc che kín.
Phục vụ bắt đầu bưng món ăn lên, Tào Chí Tân vừa mới rưới nước sốt lên đĩa cá sống được xếp thành hình Tiếng thét, thì một bóng dáng màu xanh lục lướt qua khóe mắt. Hắn chợt ngẩng đầu lên, vừa đứng lúc nhìn thấy Lâm Tu Trúc hơi nghiêng người, trong khi Úc Đường ngồi đối diện anh đang dùng cùi chỏ ấn một cái đầu phụ nữ xuống. Cái đầu phụ nữ tuột xuống “vèo” một tiếng, lăn hai vòng trên mặt đất, hòa tan vào trong bóng của một người phục vụ đi ngang qua rồi biến mất.
Tào Chí Tân: “…”
Đĩa cá trên bàn: Tiếng thét.jpg
Tào Chí Tân: Tiếng thét.gif
Tào Chí Tân chớp mắt hai cái thật mạnh, phát hiện Lâm Tu Trúc đã điều chỉnh tư thế ngồi, một lần nữa che kín người đối diện, trên mặt đất cũng không có đầu người nào cả. Chẳng lẽ hắn bị ảo giác do quá hoảng sợ khi thấy Lâm Tu Trúc tỉnh ngộ trên đường tình? Tào Chí Tân vừa nghĩ vừa điên cuồng nhét sashimi vào miệng.
Ăn trưa xong, Lâm Tu Trúc đưa Úc Đường đến công viên gần đó chèo thuyền, còn uống trà chiều, rồi đưa y về nhà trước năm giờ tối.
Tào Chí Tân không theo dõi tiếp sau khi gặp ảo giác, nghe tin Lâm Tu Trúc sắp xếp kế hoạch buổi chiều như thế thì tức giận vì anh chẳng biết tranh thủ gì cả, bèn gọi điện sang.
“Biết là ông không có ý xấu gì, hai người không qua đêm trong buổi hẹn hò đầu tiên thì thôi đi, nhưng sao ông không sắp xếp thêm một bữa tối?” Ban đêm là thời điểm thích hợp nhất cho tình yêu lãng mạn, lãng phí nó như vậy là một tội ác ghê gớm!
Về vấn đề này, Lâm Tu Trúc đưa ra lời giải thích: “Gia đình cậu ấy có nội quy là cả nhà phải ăn tối cùng nhau lúc 5 giờ 30 tối.”
“Quy tắc của họ nghiêm ngặt vậy hả?” Tào Chí Tân chép miệng, còn không quên hỏi: “Quên nữa, hôm nay hai người trò chuyện thế nào, tiến triển ra sao?”
“Tôi đã nói với cậu ấy về việc đính hôn giữa hai nhà.” Lâm Tu Trúc cũng không giấu giếm. Lâm Tu Trúc đến đó vốn là vì hôn ước giữa hai nhà, cho dù ở nhà không có ông cụ Lâm thúc giục kết hôn, anh vẫn muốn nói rõ ràng với Úc Đường.
Tào Chí Tân ở đầu bên kia điện thoại đau khổ vò đầu bứt tai: “Đồ lẩm cẩm!”
“Người ta là một thanh niên mới đôi mươi, ông lại đi nói chuyện hôn nhân với cậu ta, rồi lại còn nhắc chuyện hứa hôn từ ngày trong bụng mẹ gì đấy, người bình thường sẽ sợ hết hồn, sẽ bỏ chạy biết không!” Tào Chí Tân nghiến răng nghiến lợi, phân tích ưu và nhược điểm với anh.
Cụ Ngô là người kiêu ngạo, nhà họ Vu và nhà họ Lâm đã nhiều năm không liên lạc với nhau, Úc Đường có thể không biết chuyện đính hôn này, nếu đúng là lần đầu tiên biết được chuyện đó không chừng sẽ rất sốc. Nhưng họ Lâm này vừa xuất hiện đã nói đến việc kết hôn, trong khi người kia dường như là một đứa bé chưa hiểu việc đời, cảnh tượng đó có khác nào lừa gạt dụ dỗ trẻ vị thành niên. Người ta không mắng đồ lưu manh coi như là lịch sự lắm rồi.
Tào Chí Tân hối hận vì hôm nay đã bỏ chạy quá sớm, nếu không nhất định sẽ ngăn cản họ Lâm kia đi nước cờ ngu ngốc này.
Lâm Tu Trúc cau mày: “Cậu ấy không chạy.”
“Vậy nhất định là do cân nhắc đến thể diện của ông nên mới không bỏ chạy.” Tào Chí Tân cười giả tạo: “Nào nào nào, nói cho tôi biết, sau khi ông nói ra chuyện này, cậu ấy phản ứng thế nào?”
Tào Chí Tân hít một hơi thật sâu, định bụng dù có nghe được cái gì cũng phải giải thích theo hướng quái gở, phải chế nhạo ông bạn thân của mình thật toàn diện, để anh nhớ thật lâu vào.
Nhưng Lâm Tu Trúc vẫn hết sức bình tĩnh, nói rõ ràng: “Cậu ấy nói, được thôi, chúng ta làm đám cưới.”
Tào Chí Tân: “Ông nghe chưa, nghe thấy chưa, không phải là…”