Sau khi biết mục đích của nhóm pháp sư tà thuật này là vào thôn Hoa Hòe, Cục Điều tra lập tức liên lạc với Chi nhánh ở trấn Vân Hòe, cử người đến kiểm tra.
Nhưng lúc này, truyền thuyết đô thị ở khách sạn bị pháp sư tà thuật nhập vào người đã bước vào trong thôn Hoa Hòe, tìm thấy cái giếng Khóa Rồng cuối cùng.
Hầu hết mọi người chỉ nghe nói Quái nhập vào con người, truyền thuyết đô thị ở khách sạn chưa bao giờ nghĩ rằng lại có thể tiến hành thao tác ngược.
Ngày hôm đó, cô trở về khách sạn nơi mình sinh ra, gặp vài Quái mà cô từng gặp vài lần, thế là trong lúc đắc ý, cô khoe với họ rằng mình đã rời khách sạn và đi du lịch trấn Vân Hòe. Không lâu sau, có pháp sư tà thuật tìm đến truyền thuyết đô thị ở khách sạn. Mặc dù lúc đó truyền thuyết đô thị ở khách sạn không biết người này định làm gì nhưng tiềm thức mách bảo cô rằng nguy hiểm đang đến gần, nên báo ngay cho Cục Điều tra. Nhưng pháp sư tà thuật kia ra tay quá nhanh, cô chỉ kịp bấm số của Cục Điều tra, không kịp giải thích rõ ràng cho người trực tổng đài chuyện gì đã xảy ra thì đã bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, truyền thuyết đô thị ở khách sạn đã có mặt ở thôn Hoa Hòe. Lúc này, truyền thuyết đô thị ở khách sạn nhìn thấy trước mặt mình là một cái giếng tối tăm toát ra luồng hơi thở chẳng lành, phía sau là pháp sư tà thuật phát điên sau khi hoàn thành công việc, trên đầu là mây đen sấm sét ầm ầm.
Có điều gì đó sắp xảy ra.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn cũng từng đi ngang qua cái giếng này khi cô đang chơi ở thôn Hoa Hòe, cô nhìn ra được có thứ gì đó bị phong ấn bên trong, lúc đó chỉ nghĩ là Quái nào đó từng gây rối bị nhốt nên không để ý. Cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình, xem ra pháp sư tà thuật này đã khống chế mình trở về thôn Hoa Hòe, trốn thoát tầm mắt của mọi người, đến đây phá phong ấn trong giếng.
Trong khoảnh khắc phong ấn được mở ra, thế giới đột nhiên thay đổi, trong giếng vang lên một tiếng rung chuyển ong ong, thứ ở bên trong sắp thoát ra ngoài. Một nỗi sợ hãi không thể tả nổi lan khắp cơ thể truyền thuyết đô thị ở khách sạn, khả năng cảm nhận của cô vượt xa con người, khiến cô nhận thức rõ ràng rằng những gì đang xảy ra là một thảm họa vô cùng tàn khốc, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài run rẩy.
Lúc này, từ đáy giếng truyền lên một tiếng gầm dài khàn khàn, nghe như có người đang kêu gào. Truyền thuyết đô thị ở khách sạn dùng chút sức lực cuối cùng nhảy lùi lại, ngã ngồi trên đất nhưng đã kịp thời rời xa miệng giếng. Ngay lúc cô ngồi xuống đất, một vật thể có hình dạng dài bay ra khỏi giếng, bay lên trời.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn ngước lên nhìn, kinh hãi kêu lên: “Cái quái gì vậy!”
“Tổ sư! Là tổ sư!” Tên pháp sư tà thuật đã điên khùng kia ngẩng cổ lên, vẫy tay về phía con quái vật dài khổng lồ trên không trung, miệng cười toe toét thành một vòng cung đáng sợ, nước dãi chảy dài ra khỏi cái miệng rộng mở của gã. “Tổ sư sẽ đưa chúng ta lên trời thành tiên!”
Tiếng hét chói tai của pháp sư tà thuật đột nhiên nín bặt, khi vừa nói xong chữ cuối cùng, gã đã bị đạo trưởng Liễu Trần và những người đi tới đè xuống đất, không còn phản kháng được nữa.
“Đây, đây thật ra là cái gì vậy!” Truyền thuyết đô thị ở khách sạn chỉ vào vật thể khổng lồ trên bầu trời, rồi chỉ vào miệng giếng vẫn đang bồn chồn không yên kia, nỗi sợ hãi và bối rối bao trùm lấy cô, cô cắn môi bật khóc. Cô có thể cảm nhận được thứ vừa bay ra khỏi giếng không phải là nguồn gốc của tất cả nỗi sợ hãi trong mình, thứ thực sự đáng sợ vẫn chưa xuất hiện trước mặt cô.
Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng truyền thuyết đô thị ở khách sạn vẫn thấy rõ vật khổng lồ vừa bay ra khỏi giếng có cái đầu người, đó là khuôn mặt của một gã đàn ông trung niên có bộ râu dài. Cổ của nó lại nối với một cơ thể dài và mảnh mai như một con rắn, nhưng không phải là rắn mà là một thứ gì đó được tạo thành từ vô số chi của con người bị vặn xoắn và dính lại với nhau.
Là một Quái, truyền thuyết đô thị ở khách sạn cũng sợ những đồng loại đáng sợ và mạnh mẽ hơn mình, nhưng cô biết rằng thứ khổng lồ lơ lửng trên đầu mình không phải là bất khả chiến bại. Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn thấy con quái vật đó bị một Quái khổng lồ khác có đầu người mình rắn quấn lấy.
Đó là Lục Yêu.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn vẫn còn nhớ, khi cô đến thôn Hoa Hòe ngày đầu tiên, Lục Yêu là hướng dẫn viên du lịch của mình, lúc đó Lục Yêu không to lớn thế này, nhưng truyền thuyết đô thị ở khách sạn không bao giờ nhận lầm khuôn mặt nàng.
“Đó là con rồng dữ đó!” Đạo trưởng Liễu Trần và những người khác cũng đã nhận ra con quái vật đang chiến đấu với Lục Yêu. Tuy phần lớn thông tin liên quan đã bị tiêu hủy, nhưng liên tưởng đến việc nó chính là Quái hùng mạnh bị phong ấn ở trấn Vân Hòe, lại có hình dạng dài, nhìn từ xa trông giống như thân hình mảnh khảnh của con rồng trong truyền thuyết, không khó đoán được danh tính của nó.
Lục Yêu quấn chặt thân rắn của mình vào cơ thể được ghép từ vô số chi người của rồng dữ, trong khi cái đầu thiếu nữ thì gặm cắn vào bộ mặt người đàn ông có râu, có thể nói là đang đè nó ra mà đánh, lại còn gặm cắn máu thịt của nó như để trút giận. Kết qua của trận chiến đã quá rõ ràng, quái vật bay ra khỏi giếng không phải là đối thủ của Lục Yêu.
Nhưng truyền thuyết đô thị ở khách sạn vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi vô cùng vô tận đang tiến về phía mình.
To lớn, đầy màu sắc, không thể diễn tả được…
Có thứ gì đó đang ngủ trong cái giếng ấy cũng đã thức tỉnh.
Hiệu trưởng trường Điều tra dẫn theo quá nữa học sinh trong trường chạy đến từ Thủ đô, bà đỡ truyền thuyết đô thị ở khách sạn trên mặt đất lên, để các học sinh đưa cô đi ghi chép lời khai trước, còn bà thì nhìn chăm chú vào cái giếng cổ còn đang run rẩy.
“Trong giếng còn cái gì nữa?” Hiệu trưởng nhìn về phía đồng đội đi cùng mình, bà có thể cảm nhận được mối nguy hiểm lớn nhất không phải là những Quái sắp thoát ra khỏi phong ấn.
Đạo trưởng Liễu Trần lắc đầu. Nhiều năm nay, ông giữ chức ở chi nhánh trấn Vân Hòe, biết hết về mọi truyền thuyết đô thị trong thôn Hoa Hòe, nhưng ông không biết về sự tồn tại của giếng Khóa Rồng, càng không thể biết trong đó có gì.
Khi họ đang nói chuyện, đám Quái vốn bị phong ấn trong giếng hàng ngàn năm lần lượt thò đầu ra, chạy về phía sự tự do mà chúng hằng mong ước, nhiều cơ thể kỳ dị khác nhau trèo ra khỏi giếng.
Đây là cơ hội để chúng giành lại tự do sau ngàn năm!
Những Quái bị phong ấn ở đây cùng với rồng dữ cuối cùng cũng được giải thoát, chúng hét lớn những tiếng chói tai, ra sức trèo lên từ đáy giếng. Thế nhưng những Quái này đã mất đi ý thức từ lâu, bất kể là con người hay Quái giống mình, chúng sẽ lao vào tấn công bất cứ thứ gì chuyển động.
Những điều tra viên có thể đến đây hôm nay đều là những người có kinh nghiệm, từng trải qua nhiều trận chiến, thấy Quái lao về phía mình như thủy triều cũng không sợ. Hơn nữa, nơi này không chỉ có các điều tra viên do đạo trưởng Liễu Trần và Hiệu trưởng đưa đến mà còn có tất cả những cư dân vốn sống ở thôn Hoa Hòe.
Thấy chiến tranh sắp nổ ra, cư dân thôn Hoa Hòe cũng lao ra chiến trường bảo vệ quê hương của mình. Lũ trẻ chỉ huy các linh hồn không có sức chiến đấu sơ tán, tạm trú ở nơi an toàn. Cô dâu mặc váy cưới cao vài mét vén khăn trùm đầu màu đỏ của mình lên, vô số con chim đen như quạ bay ra, tiếng kêu khóc như hóa thành thực thể đổ máu, đuổi theo gặm cắn những Quái thoát ra từ giếng. Lâm nhị nương tử cầm nhuyễn kiếm bảo vệ lũ trẻ, hễ có Quái nào dám tiến tới đều bị bà dùng kiếm chém giết, lưỡi kiếm đi đến đâu, tiếng gào thét trải dài tới đó, nhưng bản thân bà lại không hề bị dính bẩn. Hiện trường nhanh chóng được khống chế, ngay cả con rồng dữ tỏa ra hơi thở nguy hiểm trên bầu trời cũng bị Lục Yêu bẻ gãy cổ rơi xuống đất, chỉ còn co giật theo bản năng.
Tuy nhiên, cảm giác sợ hãi đó vẫn chưa tiêu tan.
Những Quái yếu đuối như truyền thuyết đô thị ở khách sạn đã mất hết ý chí muốn trốn thoát, cô ôm đầu ngồi xổm xuống đất, tâm trí như muốn sụp đổ.
“Đó là cái gì? Là cái gì là cái gì là cái gì là cái gì là cái gì là cái gì là cái gì…”
Những người mạnh mẽ như Lâm nhị nương tử cũng không dám tiếp cận nguồn gốc của nỗi sợ hãi, như thể chỉ cần đến gần một chút là sẽ bị nuốt chửng bởi nỗi kinh hoàng khó tả kia. Người có linh cảm cao đã nửa điên nửa tỉnh, bị thu hút về phía phần sâu nhất của giếng như bị ám, vứt bỏ đồng đội lao về phía miệng giếng, định nhảy xuống.
“Đừng đến gần cái giếng đó!” Hiệu trưởng trường Điều tra túm cổ áo điều tra viên đang định nhảy xuống giếng ném ra ngoài: “Tổ một tổ hai ở lại, những người còn lại sơ tán ngay!”
Trong lúc nguy cấp, các điều tra viên cũng vẫn giữ trật tự, đạo trưởng Liễu Trần nhìn thoáng qua những người đang chuẩn bị rút lui, rồi đi hỏi cư dân thôn Hoa Hòe xem thật ra trong giếng có gì.
Nhóm người Lâm nhị nương tử cũng lắc đầu, tỏ ý họ cũng không biết. Cái giếng này đã có từ khi họ định cư ở núi Xích Nhai. Dù biết đó có thể là một phong ấn gì đó, nhưng họ không biết nó phong ấn cái gì, cũng không có lòng tò mò đi tìm hiểu.
Cuối cùng người đưa ra câu trả lời là Lục Yêu: “Cái bị phong ấn ở đó chính là hiện thực của thế giới này!”
Lúc này, nàng đã trở lại hình dáng bình thường, còn đang nhổ phì phì cho hết những mẩu thịt vụn trong miệng ra, tuy rằng tóc tai rối bù, mặt đầy máu, nhưng so với sinh vật khổng lồ vẫn đang vùng vẫy trên mặt đất thì trông cũng chẳng quá hung dữ. Vẻ mặt Lục Yêu rất nghiêm trọng, hiển nhiên là vì nàng biết nhiều hơn các bạn của mình, vảy rắn trên người như nổ tung hết lên, cơ thể vặn vẹo tự thắt mình thành nhiều cái nút.
Nhóm bên đạo trưởng Liễu Trần muốn tiếp tục hỏi, nhưng đã không còn thời gian. Lục Yêu vừa dứt lời thì vật bị phong ấn ở đáy giếng cuối cùng cũng nổi lên. Lũ Quái vừa thoát khỏi giếng kêu lên một tiếng tuyệt vọng. Các điều tra viên con người chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh ập đến, họ vô thức nhắm mắt lại.
Ngay thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi sợ hãi sắp đè bẹp họ. Nhưng nỗi sợ hãi như muốn xé nát cơ thể từ bên trong dường như chỉ kéo dài chưa đầy nửa giây, tiếp theo đó là một sự yên tĩnh khó tả.
Đây là khung cảnh tươi đẹp biết bao, có nắng, mưa và sương, gió nhẹ, bóng mát, thảm thực vật tươi tốt, vạn vật đang sinh sôi. Thế giới tuyệt đẹp, sôi động này tràn đầy sức sống này…
Không, không đúng!
Hình như có điều gì đó đã bị lãng quên!
Thế giới này không như thế, đã không như thế này từ lâu lắm rồi, có điều gì đó đã bị lãng quên.
Điều bị lãng quên chính là hiện thực của thế giới này!
Nó là gì, thế giới này đã quên mất cái gì?
Không được nhớ lại!
Không được nhớ lại! Đừng nhớ về nó! Đừng nghĩ về nó! Đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó…
Màu sắc hỗn loạn nuốt chửng thể xác và linh hồn, âm thanh méo mó biến thành một mũi dao đâm vào não bộ con người, không ngừng khuấy động bên trong.
“Ca ngợi cuộc sống.’
“Ca ngợi hòa bình.”
“Ca ngợi sự thức tỉnh vĩ đại.”
Con người đang nắm tay nhau nhảy múa vui vẻ, mặt trời đang đánh nhịp, những bông hoa đang mỉm cười với thế giới, những chú chim đang chào nhau.
Hiện thực của thế giới thật hỗn loạn và mất trật tự. Vào thời điểm này, con người cuối cùng cũng nhớ ra rằng trật tự và cuộc sống là những ảo tưởng lớn nhất.
Sự sợ hãi cuối cùng đã đè bẹp lý trí.
Dù là con người hay Quái, ngay vào lúc cảm nhận được “hiện thực”, họ đều rơi vào vực thẳm điên loạn như nhau.
Vực thẳm bắt đầu từ thôn Hoa Hòe lan dần ra trấn Vân Hòe bên ngoài, cuối cùng cho phép mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của thế giới.
Đột nhiên, bước chân lan truyền của “hiện thực” dừng lại.
Một đôi bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy “hiện thực”, vỗ nhẹ, nhét nó vào giếng rồi đậy nắp lại.
Lý trí và tinh thần bị “hiện thực” làm ô nhiễm, rơi xuống vực thẳm cũng được đôi bàn tay đó kéo ra khỏi bờ vực điên loạn, nhét trở lại cơ thể ban đầu của mình. Cuộc khủng hoảng đã kết thúc trước khi mọi người nhận ra điều gì đang xảy ra với họ.
Mái tóc đen dài buông xõa, mặc bộ đồ ngủ ở nhà, Úc Đường xuất hiện bên cạnh giếng như thế. Y nhẹ nhàng chạm vào miệng giếng, như đang vuốt ve thú cưng nhỏ của mình, với ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào.”
*
Khi đạo trưởng Liễu Trần và những người khác định thần lại, họ nhìn thấy Úc Đường đang đứng bên giếng, lo lắng hỏi xem họ có ổn không.
Ngay lúc cảm thấy “hiện thực” được thả ra khỏi giếng, Úc Đường lập tức trở về thôn Hoa Hòe. Y đi vội vàng đến nỗi thậm chí còn không kịp chào hỏi Lâm Tu Trúc và những người khác. Nhưng may mắn là y đã đến kịp thời, ngay lúc “hiện thực” rời khỏi thôn Hoa Hòe, y đã bắt nó trở về.
Những người nhìn thấy “hiện thực” không hề bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng, nhanh chóng được y giải cứu. Các điều tra viên trẻ tuổi thậm chí còn không nhận ra rằng họ vừa phải đối mặt với một mối nguy hiểm có thể hủy hoại mình, khi nhìn thấy khuôn mặt của Úc Đường, họ ngay lập tức đỏ mặt. Ký ức về “hiện thực” đã bị xóa khỏi tâm trí mọi người nhưng ai cũng vẫn còn cảm thấy sợ hãi không thôi.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn thì òa lên khóc: “Tôi đã gây ra tội nghiệt gì vậy! Nếu biết vậy tôi đã không bao giờ ra ngoài du lịch hu hu hu…”
Lục Yêu dùng cái đuôi còn vương đầy máu rồng dữ vỗ nhẹ vào vai cô, tỏ ý an ủi.
Đạo trưởng Liễu Trần và Hiệu trưởng trường Điều tra kích động chạy đến trước mặt Úc Đường, chỉ cần có y ở đây, gặp phải tai họa thế nào cũng không cần sợ hãi, cuối cùng mọi người cũng có thể yên tâm.
Úc Đường chỉ vào giếng, hỏi họ: “Các người có muốn nhớ lại những gì mình đã thấy không?”
“Không không không!” Đạo trưởng Liễu Trần và Hiệu trưởng xua tay lia lịa, luôn cảm thấy nếu thật sự đối mặt với “hiện thực” lần nữa thì ngay cả Úc Đường cũng không thể đưa họ trở về từ vực sâu đâu.
Nguy hiểm được giải trừ, pháp sư tà thuật cuối cùng của băng đảng Phí Thiên Thành cũng bị bắt, công việc khôi phục chín cái giếng Khóa Rồng được đưa vào kế hoạch. Có Úc Đường tọa trấn, thứ bị phong ấn dưới giếng sẽ không chạy ra trong thời gian ngắn. Người của Cục Điều tra tổ chức tiến hành công việc dọn dẹp, mọi việc tưởng như đã ổn thỏa.
Úc Đường cũng nhớ ra nên nói với Lâm Tu Trúc một tiếng, nếu không anh sẽ lo lắng. Y vừa lấy điện thoại ra thì chuông reo vang, là Lâm Tu Trúc gọi đến.
*
Lâm Tu Trúc nhìn thấy Úc Đường biến mất trước mặt mình, đầu tiên là vô cùng hoảng sợ, nhưng thói quen buộc anh phải bình tĩnh, suy nghĩ thật kỹ.
Trên đời này chắc chắn không có một người hay Quái nào có thể làm hại Úc Đường. Nếu Úc Đường đột nhiên biến mất, có lẽ là do y gặp phải tình huống khẩn cấp nào đó cần phải giải quyết. Úc Đường sống ở trần gian không lâu lắm, cũng không tiếp xúc nhiều với nhiều người, dù Cục Điều tra có dạy cho y những thường thức cần thiết trong cuộc sống thì cũng không yêu cầu y phải làm bất cứ điều gì. Khi Úc Đường gặp phải chuyện gì, không biết phải báo trước cho những người xung quanh rồi mới đi cũng là chuyện có thể xảy ra. Suy cho cùng, trong mắt y, có lẽ không có ai ở đây có thể giúp được y.
Lâm Tu Trúc chạm vào chiếc vòng tay mà Úc Đường đã cột vào cổ tay anh, vòng tay vốn dĩ bất động bỗng nhiên vươn ra một sợi tơ đen, quấn quanh ngón tay út của Lâm Tu Trúc. Cái này hẳn là được Úc Đường cố ý để lại, tơ đen lắc lắc ngón tay Lâm Tu Trúc, như đang chơi trò chơi với anh, xem ra cũng không có nguy hiểm gì cả. Chỉ cần Úc Đường bình an vô sự, dù y có đi đâu, Lâm Tu Trúc đều tin tưởng có thể tìm được y.
Lâm Tu Trúc vừa mới thuyết phục chính mình trong lòng xong, ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của ông bà ngoại và em họ. Bởi vì mở cửa sổ phòng khách biệt thự là có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ, cảnh Úc Đường biến mất vừa rồi đã bị hai cụ nhà họ Lâm và Lâm Tất Quả trong phòng khách bắt quả tang. Vẻ mặt kinh ngạc đi qua quá nhanh, Lâm Tu Trúc không nhìn thấy, nhưng nhìn tư thế bất động của ba người thì có thể thấy họ cũng khá sợ hãi.
Sau một hồi rối loạn, nhà họ Lâm mới yên tĩnh trở lại. Có người cực kỳ có kinh nghiệm xử lý những sự việc như vậy là Tần Bất Phàm, công thêm hai cụ nhà họ Lâm và Lâm Tất Quả có khả năng chịu đựng khá cao, cuối cùng họ đã chấp nhận sự thật là mình vừa tận mắt chứng kiến hiện tượng siêu nhiên.
Lâm Tu Trúc an ủi gia đình xong thì chuẩn bị lên đường đi trấn Vân Hòe. Nhưng ngay trước khi Lâm Tu Trúc đi ra khỏi cửa, anh chợt nhớ Úc Đường từng bảo có việc thì cứ gọi trực tiếp cho y, thế là anh dừng lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho Úc Đường. Đầu kia bắt máy ngay lập tức, Lâm Tu Trúc xác nhận Úc Đường vẫn an toàn thì thở phào nhẹ nhõm.
Úc Đường cho Lâm Tu Trúc biết y về thôn Hoa Hòe là để nhét thứ trong giếng về lại chỗ cũ, Lâm Tu Trúc cảm thấy có vẻ y đã lược bỏ nhiều đoạn gay cấn kinh dị rồi, nhưng xem ra là tất cả đều ổn, mọi chuyện đã được giải quyết.
Lâm Tu Trúc thì nói anh đang định đi trấn Vân Hòe tìm y, đồng thời việc y biến mất đột ngột vừa rồi đã bị ông bà ngoại nhìn thấy, hiện tại Tần Bất Phàm đang làm công tác tư tưởng cho ba người.
“Thấy hết rồi?” Giọng nói của Úc Đường rất nhẹ nhàng, tựa hồ đang bối rối.
“Ừ.” Lâm Tu Trúc ở đầu bên kia điện thoại cũng nhẹ nhàng thở dài, khuyên Úc Đường đừng lo lắng. Tuy ông bà ngoại sợ hãi nhưng cũng không hoảng sợ quá mức, huyết áp vẫn bình thường, thậm chí còn có thể thảo luận với Tần Bất Phàm về ranh giới giữa khoa học và phi khoa học, dường như họ hoàn toàn có thể chấp nhận được thế giới mới này trong một thời gian nữa.
Nhưng Úc Đường không còn nghe được những gì trong điện thoại nữa. Y chớp mắt, cảm thấy lông mi mình ướt đẫm, chạm vào mới phát hiện ra mình đang khóc mà chẳng hiểu tại sao. Úc Đường lau mắt, không biết tại sao mình lại khóc, cũng không hiểu những cảm xúc dâng trào trong lòng gọi là gì, chỉ biết bây giờ mình đang buồn, người khác có thể không an ủi được.
Lâm Tu Trúc phát hiện Úc Đường im lặng thì lo lắng gọi tên y mấy lần.
“Em không sao.” Úc Đường khịt mũi, tìm bừa một lý do: “Em hơi mệt, muốn đi ngủ.”
Qua điện thoại, Lâm Tu Trúc dường như có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của Úc Đường. Chẳng lẽ sự việc lần này đặc biệt khó giải quyết khiến Úc Đường cũng phải cảm thấy mệt mỏi? Anh lại thấy hơi lo lắng.
“Vậy em ngủ đi.” Lâm Tu Trúc khẽ nói: “Anh xuất phát ngay đây, lần này em phải ngủ bao lâu, không chừng đến khi tỉnh lại, mở mắt ra là nhìn thấy anh.”
“Có lẽ cần phải ngủ một trăm hoặc hai trăm năm trước.” Úc Đường đáp.