Võ Tướng Cướp Cô Dâu

Chương 9



Vẻ mặt Uất Trì lão gia phút chốc cứng đờ, lẳng lặng cúi đầu cầm chén cháo đang ăn dở húp sạch một hơi, không cần quan tâm đến việc lưỡi có thể bị bỏng. Phủi phủi tay áo một chút, lão nhân gia bèn lơ là lên tiếng: “Ta ăn xong rồi!” Sau bỏ lại bát, thoắt một cái đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

Trên bàn chỉ còn lại hai người, nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng , cả hai đều lặng thinh không nói.

“Tiểu Đậu Tử, nhớ rõ phải quay lại đây a --” Thanh âm của Uất Trì lão gia từ nơi rất xa truyền về. ( ~.~ !!!!)

Trầm Lâu Đậu thực thức thời khi không liều lĩnh khiêu chiến với khả năng nhẫn nại của Uất Trì Tú, gắng dằn lại độ cong đang hiển hiện trên khóe miệng, nàng cực lực khống chế mình, nín nhịn không dám để lộ ra ý cười.

“Ăn cơm đi.” Cuối cùng thì hắn cũng mở miệng.

Cơm nước xong xuôi, Uất Trì Tú đưa nàng hồi tửu lâu. Hai người thong thả song hành bên nhau, tiêu sái tiến về nơi nàng trọ khi trước.

Dọc đường, Trầm Lâu Đậu không ngừng cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt từ bốn phương truyền tới, phân vân không biết nên làm sao, nàng càng đi càng chậm. Vốn là lúc đầu đi cạnh hắn, tiếp đến từ từ bước chậm lại phía sau, rốt cục đến cuối cùng thì nàng lại sóng vai đi ngang hàng với Tiểu Lục. Nếu không để ý mà chỉ nhìn lướt qua, nàng thật chẳng khác gì một nha hoàn.

Trầm Lâu Đậu âm thầm cười khổ trong lòng, cúi đầu đến đánh chết cũng không chịu ngước lên. Nàng tuyệt đối không muốn vĩnh viễn an nghỉ tại thành Trường An này, chỉ vì một nguyên nhân duy nhất là bởi -- vị nam tử có khả năng câu dẫn toàn bộ nữ nhân trong thành - chàng rể hiền đáng mong đợi của các danh gia vọng tộc kia. Chết kiểu này thực tình rất mất mặt! ( LL: đúng đúng, muội ủng hộ tỷ ! Lý do này thật lãng nhách mà >"

Một trước một sau, cứ như vậy đi được thêm vài bước thì bỗng nhiên Uất Trì Tú ngừng lại.

“Trầm cô nương, cô nương thấy trong người không thoải mái sao?” Hắn hỏi.

“Không có.” Nàng lắc đầu, tại sao hắn lại đột nhiên đả động đến vấn đề này a?

“Vậy vì cớ gì nàng càng đi càng chậm? Hầu như toàn lẽo đẽo theo sau ta. Những người không biết nói không chừng lại tưởng nàng là nha hoàn của ta đấy!” Uất Trì Tú nhẹ nhàng cười, điệu bộ phiêu nhã, tuấn dật. Khoảnh khắc đó, tất cả các cô nương nương đứng hai bên đường đồng loạt hít sâu một hơi, hoàn toàn bị nụ cười của hắn mê đảo, hạ gục.

Trầm Lâu Đậu nhịn không được rùng mình một cái, chà xát cánh tay. Nụ cười dịu dàng như gió xuân của hắn tại sao lại gây cho nàng cảm giác gai gai người? Hắn cố ý nói vậy phải không nhỉ?

“Tiểu thư, người quá thất lễ.” Tiểu Lục chọc chọc vào thắt lưng của nàng . Tiểu thư đang xảy ra chuyện gì a?

“n?” Hắn tiếp tục dùng nụ cười ôn hòa trấn an nàng.

Người hướng phải nhìn vào, kẻ mạn trái trông sang, cảm nhận được những luồng mắt ghen tị hừng hực bắn về phía mình, Trầm Lâu Đậu sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, rảo bước về phía Uất Trì Tú.“Chúng ta đi nhanh đi.” Nàng quyết chí phải mau mau hồi tửu lâu, bằng mọi giá phải né được cảnh bị một đám nữ nhân độc hỏa công tâm* vây đánh ở giữa đường.

* Độc hỏa công tâm : lửa giận công kích nội tâm, trong văn cảnh này được hiểu là vì ghen tức mà đi bắt nạt Lâu Đậu tỷ tỷ ^^!!!

Uất Trì Tú cười cười gật đầu, lững thững tiến về phía trước, tiện thể tranh thủ len lén nhìn người đang sóng vai bên cạnh mình. Thấy gương mặt nơm nớp lo sợ của nàng, lòng hắn không khỏi mềm nhũn, ánh nhìn càng lúc càng ôn nhu, ý cười dần dần hiện rõ trên đôi môi cương nghị.

Trầm Lâu Đậu không thấy vẻ mặt ấy của hắn, nàng cúi đầu trốn tránh, chỉ chăm chăm lo việc quan sát đường đi. Tất nhiên, vì vậy mà nàng cũng không phát hiện , sau khi trông thấy thái độ trìu mến mà Uất Trì Tú dành cho nàng, những ánh mắt đố kỵ đơn thuần trước kia nay đã sớm biến thành loại ánh mắt ngập tràn khí thế giết người, mà mục tiêu không ai khác chính là nàng.

Tiểu Lục đi sau hai người nghiễm nhiên được chứng kiến tất cả mọi việc. Cái đầu nhỏ nhắn xoay tới xoay lui, tiểu nha hoàn tinh nghịch lén lút cười. Tướng quân đại nhân dường như rất coi trọng tiểu thư a? Nếu đúng như vậy thì tốt quá!

Tiếp tục sánh bước hồi lâu, ba người bọn họ mới đến được tửu lâu phụ cận. Thấy không khí xung quanh có điểm là lạ, cả ba tức khắc để ý tới những người mặc sắc phục xanh đen đang đứng lầm lì trước cửa quán cách đó không xa.

Trầm Lâu Đậu sửng sốt dừng lại. Ngoại hình của những người kia nom thật quen mắt a! ..... Nàng chần chừ, liệu có nên tiếp tục tiến lên phía trước hay không đây?

Mới nghĩ đến đó, nàng bỗng nhiên thấy Tiểu Lục từ đằng xa hớt hải chạy lại phía mình, vẻ mặt kinh ngạc, lắp bắp ,“Tiểu, tiểu thư, mấy người kia......” Tiểu Lục lo sợ, loạng choạng túm lấy nàng.

Trầm Lâu Đậu lập tức hiểu ra, lòng hoảng hốt không thôi, sắc mặt tái nhợt, nàng vội kéo nha hoàn trốn vào con ngõ nhỏ cạnh đó. Nấp sau tường, Trầm Lâu Đậu vụng trộm đánh giá hành vi của đám người nọ.

Uất Trì Tú liếc nhìn nhóm người lạ mặt một cái, không nói không rằng bước theo sau nàng.

Run rẩy sợ hãi, Trầm Lâu Đậu hoang mang hỏi: “Bọn họ, bọn họ đuổi theo?” Quả nhiên nàng không nhìn lầm, những người mặc sắc phục xanh đen này chính thực là hộ vệ của Trần phủ.

“Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?” Tiểu Lục sốt ruột lay nàng.

“Ta, ta......” Trong khoảng thời gian ngắn, Trầm Lâu Đậu cũng không nghĩ được nên nói gì. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng thực tế đến khi đối mặt, nàng lại chẳng biết phải phản ứng ra sao. Tất cả tài sản mà nàng có đều đang để tại tửu lâu, nếu không quay về lấy, chặng đường sau này của nàng cùng Tiểu Lục sẽ như thế nào? Chẳng lẽ hai người phải bôn ba, lưu lạc nay đây mai đó ư?

“Xảy ra chuyện gì thế? Những người kia là ai?” Uất Trì Tú lưu tâm hỏi.

Ý nhị ngước nhìn hắn, nàng khẽ cắn cắn môi dưới, rốt cuộc có nên nói hay không? Để hắn biết cảnh ngộ của nàng đã lâm vào đường cùng, nàng thực cảm thấy khó chịu, chật vật cực kỳ.

“Tướng quân đại nhân, thỉnh ngài giúp tiểu thư nhà ta đi!” Nhìn ra được thái độ lúng túng khó xử của chủ tử, Tiểu Lục liền cắn răng quỳ xuống. Nếu tiểu thư không thể mở miệng, vậy cứ để nô tỳ này nói!

“Về trước rồi hẵng tính.” Uất Trì Tú liếc mắt nhìn hai người, điềm nhiên buông lời.

Dõi theo bóng hắn đến khi khuất hẳn, lòng nàng chợt trầm xuống. Mới vừa rồi, hắn không có đáp ứng nàng......

Uất Trì phủ, hai thân ảnh trầm mặc trong thư phòng, tĩnh tại không nói, đôi bên lặng lẽ quan sát lẫn nhau. Một người chuyên chú chờ, một người không tìm được cách nào mở miệng. Hồi lâu, một tiếng thở dài rốt cuộc cũng mềm nhẹ vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề căng thẳng.

“ Tướng quân đại nhân đã bao giờ nghe qua về Giang Ninh Trầm thị chưa?”

“n.” Thì ra là nàng đến từ Giang Ninh. “Đầu năm nay, Hoàng Thượng hạ lệnh tổ chức cuộc thi dệt vải trên khắp cả nước, Giang Ninh Trầm thị đứng đầu, ban thưởng vì những đóng góp của gia tộc đối với Triều đình. Sau đó Thiên tử nhu chiếu, theo lệ hàng năm, Trầm gia phải giao nộp ba mươi bảy loại xiêm y có hoa văn hình rồng để dâng lên vua cùng quan lại triều thần” Lẽ nào............

Trầm Lâu Đậu mỉm cười,“Danh tiếng quá mức cũng chưa chắc đã tốt.” Thủy mâu hàm ẩn bi thương, môi đỏ mọng khẽ mở, nàng tủi hờn nói ra những chuyện phiền não, ưu sầu tích tụ bấy lâu.

Nguyên lai, “ bàn long chức pháp” đã được lưu truyền tại Trầm gia tự bao đời, vậy nhưng bí pháp ấy chưa một lần được xuất bản. Nguyên nhân chủ yếu là do gặp phải sự cản trở của Giang Ninh chức tạo cục. Nhược bằng không, chỉ cần dựa vào vẻ tinh xảo, cầu kỳ, tỉ mỉ, cùng chi tiết của bản vẽ, “bàn long chức pháp” đã sớm thành danh, lan truyền rộng rãi, nức tiếng khắp nơi.

Trầm gia lập nghiệp và đi lên từ nghề dệt vải, Giang Ninh chức tạo cục vốn đã sẵn tâm sợ Trầm gia sẽ ngày càng hưng thịnh nên nhiều năm qua vẫn luôn tìm cớ chèn ép, khống chế Trầm gia.

Dân chúng Giang Ninh không ai là không biết chuyện này. Khó hiểu ở chỗ, vị quan lớn phụ trách chấm điểm năm vừa rồi lại đột nhiên bị đổi. Điều đó tạo điều kiện thuận lợi cho Trầm gia trong việc phát huy hết tài hoa cùng tinh túy của tuyệt kỹ " bàn long chức pháp", khiến "bàn long chức pháp" lại một lần nữa vang danh trong bốn bể. Thế nhưng sự kiện ấy cơ hồ cũng rước lấy mầm tai vạ khôn lường!

“Chức tạo quan của Giang Ninh chức tạo cục có quan hệ thân thích khá sâu xa với một hộ nổi tiếng về nghề dệt khác của Giang Ninh là Trần gia, bởi thế, chức tạo cục luôn luôn bao che, bảo hộ cho gia tộc này. Ngày Trầm gia đoạt lại tước vị khôi thủ là ngày Trầm gia chính thức mất đi cuộc sống an nhàn vốn có, cũng là ngày Trầm gia buộc phải đối diện với khoảng thời gian không hề yên bình sắp sửa diễn ra.” Không yên bình e vẫn còn dễ nghe, kỳ thật phải nói là long trời lở đất.

“Những người lúc nãy truy lùng cô nương là do Trần gia chức phường* phái tới? ” nhóm người đó cước bộ trầm ổn, nhìn có vẻ không giống với hộ vệ của những gia tộc quyền quý thông thường. Nếu kêu là quan binh thay dân phục, may ra còn có thể tin tưởng.

* Chức phường : xưởng dệt, phường dệt.

“n, Trần gia trăm phương ngàn kế muốn đoạt được "bàn long chức pháp" , nhưng gia phụ nào có thể dễ dàng giao ra? Vậy nên quan hệ hai nhà ngày càng trở nên mâu thuẫn gay gắt. Được một thời gian, Trần gia đột nhiên phái người tới Trầm gia cầu hôn, nữ tử duy nhất chưa kết hôn ở Trầm gia cũng chỉ còn lại mình ta, thành ra........” Trầm Lâu Đậu nói xong, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh khó chịu. Tâm cơ rối loạn, nàng không kìm được mà khẽ run rẩy.

Thấy vẻ mặt khác thường của nàng, Uất Trì Tú nhẹ nhàng lên tiếng,“Tìm thân chỉ là cái cớ, mục đích của cô nương khi tới Trường An thành là muốn thoát khỏi Trần gia có đúng không?” Chỉ e là Trần gia không chịu buông tha cho nàng, thậm chí còn lén lút bám theo giám sát nàng. Có thể dọa một cô nương kinh sợ đến như vậy, Trần gia thực là quá tài tình!

Nàng lắc đầu,“Không, đến Trường An tìm bá mẫu là thật, nhưng nói như lời tướng quân là để tránh né Trần gia cũng không sai. Chỉ tiếc đạo cao một thước, ma cao một trượng.” Trầm Lâu Đậu liếc xem thương thế trên cổ tay mình, cười khổ.

“Ác phó khi dễ cô nương ngày đó là gia nhân của Trần gia? ” Chuyện này có thể giải thích vì sao một hạ nhân lại đủ can đảm lớn tiếng với chủ tử của mình, thì ra hắn là người được phái đi để theo dõi, đốc thúc nàng.

Giang Ninh chức tạo quan...... Đương nhiệm hẳn là Trần Vĩ, một Chức tạo quan nho nhỏ cư nhiên dám làm những việc này, hắn ăn gan hùm mật gấu ư?

“Tướng quân đại nhân, ta không nghĩ......” Trầm Lâu Đậu nhu lệ nhìn vào mắt hắn. Nàng rất muốn nói với hắn, nàng không cố ý để hắn chen chân vào những thứ ân oán, được mất của gia đình nàng , nhưng...... Nàng nói không nên lời.

Nàng rất sợ, thực tình rất sợ! Nàng đã từng thấy qua người cầu hôn mình. Gặp phải loại nam nhân như vậy, nàng làm sao có đủ dũng khí cũng như bản lĩnh để tình nguyện ủy thân cho hắn? Nàng không chấp nhận, nàng không cần! ..... Thế nhưng...... Ai có thể giúp nàng? Ai có thể?