Vô Vàn Sủng Ái

Chương 177



Bầu trời xanh trong vắt, đám mây lững lờ trôi qua hàng cây cao vút. Tiếng ồn ào tấp nập giữa khu chợ, hai bên là gian hàng bán hoa quả đầy màu sắc và miếng thịt tươi ngon, săn chắc. Bên cạnh là quán ăn bán đồ lạ mắt, mùi thơm từ chiếc bánh mì nóng hổi. Những tiếng mời mua, mặc cả và tiếng cười đùa từ bọn trẻ con khiến cho khung cảnh vừa yên bình vừa ấm áp.

Chiharu đang mơ, cô bé biết rõ điều đó. Nhìn vào khung cảnh quen thuộc lặp đi lặp lại trong giấc mơ của mình vừa xa lạ vừa thân thuộc. Bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mắt đen tóc đen đậm nét châu Á. Cô bé không biết đây là ai nhưng người này khiến cô bé cảm thấy bình an, cảm xúc vui sướng dâng trào thốt lên "mẹ". Người phụ nữ đó mỉm cười nhẹ nhàng cầm tay cô bé đưa cô bé đi đến sạp bán quần áo, ướm thử những chiếc áo, chiếc quần xinh đẹp. Nhìn người mà cô bé gọi là "mẹ" trả tiền cho bác bán hàng. Khung cảnh trước mắt dần mờ đi, bóng đen đổ ập xuống.

Giật mình tỉnh dậy, mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, với tay lấy điện thoại. Mới 3h sáng. Ngồi dậy một lúc, đầu óc choáng váng. Không thể nhớ nổi bản thân vừa mơ thấy những gì. Xỏ chân vào đôi dép bông hình thú mà Rindou mới mua cho. Cô bé đi đến phòng bếp, tự rót cho mình một ly nước ấm. Đang ngửa cổ lên uống nước, đôi mắt hướng ra cửa, một bóng đen tóc dài xõa ngay trước mặt. Giật mình sặc nước rồi quát to.

"Khụ, khụ. Ranran, em đã bảo là đi thì phải có tiếng cơ mà."

Với tay bật đèn. Gương mặt của người anh cả trong gia đình hiện lên, đôi mắt tím toát lên vẻ vui đùa.

"Có con chuột nhỏ ở trong bếp nên anh mới ra đây bắt nó lại."

Bước chân hướng về phía Chiharu, đưa tay cầm lấy cốc nước từ tay cô bé đặt lên bàn, quấn chăn ôm lấy người chỉ cao đến m6 kia rồi nhấc bổng lên đưa vào phòng. Đột ngột chân rời khỏi mặt đất, Chiharu chỉ kịp la một tiếng, vội bấu tay lên cổ Ran. Đặt cô bé nhẹ nhàng lên chiếc giường êm ái. Chân phải của bé con vẫn chưa tốt lắm, dạo gần đây hay bị nhức chân khiến đêm không ngủ được. Lấy thuốc đổ ra tay rồi quay người bóp chân phải cho cô bé. Vươn tay vuốt ve vết sẹo chói mắt trên bắp chân. Dù nhìn bao nhiêu lần vẫn không khiến anh thôi xót xa. Vết sẹo này không chỉ ở trên chân cô bé mà còn ở trong lòng anh. Là minh chứng cho sự vô dụng của anh, không thể bảo vệ nổi đứa em gái duy nhất của mình. Đôi mắt Ran hơi tối sầm, mở lời.

"Bé con, em lại mơ thấy gì nữa sao?"

Trước câu hỏi của Ran, cô bé không trả lời ngay. Chỉ nhìn vào một khoảng không vô định trước mắt. Dường như cố nhớ lại giấc mơ kì lạ nhưng không tài nào nhớ nổi. Dụi mắt rồi ôm lấy cánh tay của Ran. Bật cười vì dáng vẻ làm nũng của bé con. Ran ôm chầm lấy người con gái trước mắt, dụi đầu vào cổ thầm cảm ơn vì cô bé giờ đây đã ở bên cạnh họ. Tóc chọc vào cổ khiến cô bé giãy ra khỏi vòng tay của Ran. Sợi tóc màu đen vàng đan xen với nhau trôi qua ngón tay của cô như dải lụa mềm. Nhìn vào gương mặt thanh tú luôn bị nhầm lẫn với con gái nhưng thân hình rắn chắc của một thanh niên khỏe mạnh. Hình xăm nửa người trái của anh ẩn hiện đằng sau lớp áo ngủ.

"Em không nhớ rõ nữa. Chỉ là cảm thấy rất quen thuộc. Có lẽ kiếp trước em từng ở nơi đó." Cô bé cất lời.

Buồn cười vì những suy nghĩ trẻ con của Chiharu. Ran nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh ngọc, môi bất giác nở nụ cười. Kiếp trước sao? Nếu như thật sự có kiếp trước, chắc hẳn anh và Rindou phải tích được nhiều đức phúc lắm mới có thể gặp được bé con. Được cô bé yêu thương dù cho ngay từ đầu bọn họ đến với có bé là có mục đích. Và có được người con gái mà họ coi là sinh mệnh bên cạnh. Bọn họ nhất định sẽ bảo vệ con bé ở trong vùng an toàn mà bọn họ tạo ra. Vươn tay chỉnh lại gối, kéo chăn lên cho Chiharu. Xoa lưng cho cô bé dễ ngủ.

"Được rồi, ngủ đi."

Vỗ về bảo bối ngủ cho đến khi nhịp thở đều đặn, Ran lặng lẽ tắt đèn rồi bước chân ra khỏi phòng. Rindou đứng chờ ở bên ngoài cửa. Cậu nhìn người anh trai hơn mình hai tuổi rồi đi ra ban công. Ran hiểu ý đi theo đằng sau. Rindou mở cửa sổ, rút điếu thuốc ra rồi hướng về phía Ran. Ran lắc đầu, tỏ ý không muốn. 

Bé con không thích mùi thuốc lá. Hai người không hút thuốc trước mặt bé con nhưng có lần bọn họ thấy cô bé che miệng ho vì mùi thuốc lá ám vào quần áo của họ. Từ đó về sau, chỉ cần ở gần cô bé thì anh em họ sẽ không động đến chất nicotine đó. Anh và Rindou đều cố gắng cai thuốc một thời gian. Ran bây giờ chỉ khi nào quá áp lực mới cần đến thuốc lá, Rindou thì mới cai gần đây, chỉ khi không có bé con mới dám hút.

"Anh Ran." Rindou mở lời.

Quay sang bên cạnh nhìn người em trai đã ở bên mình 23 năm. Hất cầm tỏ ý để Rindou nói tiếp. Chất giọng trầm thấp vang lên giữa khung lạnh lẽo.

"Em mơ thấy một giấc mơ. Ở đó, chúng ta không thể đưa con bé về. Em cố gắng chạy thật nhanh về phía con bé nhưng không thể chạy đến được. Sau cùng, thứ chúng nhận được chỉ thi thể không toàn vẹn của con bé. Nếu như lúc đó chúng ta không đến Gojo gia, nếu như chúng ta chậm một bước đưa con bé trở lại. Có khi nào..."

"Rindou."

Cắt ngang mạch suy nghĩ của người em trai đang lo lắng. Rindou vẫn còn trẻ, lại được anh bao bọc. Thằng bé vẫn luôn lo sợ việc cô bé ở cạnh họ chỉ là một giấc mơ, sẽ có ngày phải tỉnh mộng. Cậu sợ người em gái mà mình yêu thương sẽ lại chịu tổn thương không đáng có. Hiện giờ bọn họ có thể ở bên cô bé là vì giao dịch giữa bọn họ và Gojo. Nhưng chừng nào họ còn mang dòng máu của Gojo gia thì bọn họ chính là những người có quyền ở bên cô bé nhất.

"Bé con luôn thương chúng ta." Cho nên con bé sẽ không rời xa anh em họ.

Khẳng định một điều chắc chắn. Dù sau này cô bé sẽ quay trở lại nhà Kudo thì sao chứ, bé con thương tụi này. Chỉ cần bọn họ một ngày còn là anh trai của Kudo Chiharu, con bé nhất định sẽ thương các anh cả đời. Thương nhiều hơn bất cứ ai trong nhà Gojo.

Và Ran và Rindou cũng vậy. Họ thương cô bé không vì điều gì khác, chỉ vì cô bé là Kudo Chiharu - "bảo vật của anh em Haitani".