"Mấy người không biết đâu.
Trong những năm con bé bị lạc ở ngoài.
Mẹ tôi đêm nào cũng khóc vì nhớ con bé, dù mẹ không nói tôi cũng biết mẹ đan trách bản thân không thể chăm sóc cho con bé.
Khi nghe được tin con bé được một nhà nhận nuôi ở Trung.
Mẹ đã bật khóc ngay lúc ấy.
Ba tôi tuy rất kích động nhưng đã phải rất kiềm chế để an ủi mẹ trước, sau đó mới hỏi han tình hình.
Sau khi giao tôi cho bác tiến sĩ Agasa, Ba mẹ đã bay đến Trung ngay hôm sau, nhắn với tôi rằng "Ba mẹ đi đón em của con trở về".
Phải mất 3 tháng mới có thể thuyết phục được bên kia trả lại con bé.
Lúc mới về nhà, con bé vẫn còn lạ lẫm, chỉ dám ôm mẹ.
"Thân là người anh, tôi phải có trách nhiệm bảo vệ, yêu thương con bé" Lúc đó tôi đã nghĩ vậy đấy.
Mới đó mà đã 10 năm rồi, thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng chưa ngày nào mẹ thôi tự trách bản thân.
Cho nên không phải đơn giản con bé là con gái mà được yêu chiều đâu.
Mẹ đang bù đắp cho con bé vào những năm tháng xa nhà.
Bất kể con bé muốn gì, ba mẹ đều sẽ không tiếc mà đưa cho con bé.
Ba của chúng tôi sau đó cũng cười nhiều hơn.
Lúc nào cũng ở bên con bé chơi đùa."