Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 101: Tắm cho cô



7h tối nhà họ Sầm tổ chức tiệc mừng Sầm Tuệ Nhi lên chức, bà Lê cười tít cả mắt miệng cũng không khép lại được, bà Liên viện cớ không khỏe để không đến buổi tiệc này, bà Nhung mặc dù không muốn đến lại chẳng có cớ từ chối. Ngồi nghe bà Lê liên tục tâng bốc con gái bà ta càng lúc càng đen mặt.

Bữa tiệc này chỉ là tiệc gia đình nên không có bao nhiêu người, thấy Dương Ái Vân còn chưa đến ông Sầm hỏi: “Đại thiếu phu nhân đâu, sao còn chưa đến.”

“Thưa ông chủ, ban nãy Phong Đại gọi điện về báo thiếu gia và thiếu phu nhân đến quảng trường Đồng Khởi đi dạo chẳng may bị té ngã, thiếu phu nhân bị trật chân được đưa tới bệnh viện rồi ạ.” Quản gia Từ trả lời.

Ông Sầm nghe vậy nhăn mày hỏi: “Vậy Cảnh Đình có làm sao không?”

“Không việc gì thưa ông, thiếu gia còn bế thiếu phu nhân vào viện.” Quản gia bổ sung thêm.

“Ừm, nếu cả hai không bị thương nghiêm trọng thì tốt, để bọn nó chăm sóc nhau đi.” Ông Sầm cũng muốn tạo điều kiện cho hai người thân thiết với nhau hơn, ông cũng nhìn ra được tâm tư của Sầm Cảnh Đình đã thay đổi, đây cũng là điều mà ông mong cầu.

Lúc này chiếc Limousine lái thẳng vào cổng lớn của khu biệt thự, lại tiếp tục đi về hướng đông, dừng trước căn biệt thự màu trắng. Hai vệ sĩ đi xuống mở cửa hai bên cánh xe, Sầm Cảnh Đình bước xuống lại vòng qua bên kia ôm Dương Ái Vân xuống theo.

Vệ sĩ muốn giúp đỡ lại thôi, ban nãy khi vào bệnh viện họ cũng thấy được thiếu gia muốn tự mình bế thiếu phu nhân đi. Cho nên họ cũng đâu dám nhiều lời.

Lên đến căn phòng ở tầng hai Sầm Cảnh Đình nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Dương Ái Vân chợt lên tiếng: “Anh bế tôi vào phòng tắm đi, tôi muốn tắm luôn, cả mồ hôi rất khó chịu.”



Sầm Cảnh Đình cau mày nói: “Cô không được đụng nước.”

“Tôi sẽ tắm cẩn thận, nếu anh không an tâm thì tắm giúp tôi cũng không sao.” Dương Ái Vân như có như không nói.

Sầm Cảnh Đình lưỡng lự một hồi mới đưa cô vào phòng tắm, trước đó Dương Ái Vân lại kêu anh dừng trước tủ quần áo để lấy đồ, mọi chuyện Sầm Cảnh Đình đều nghe theo lời cô, thậm chí còn pha một chậu nước ấm cho cô mới đi ra ngoài.

Thế nhưng chưa được mấy bước bị cô gọi lại: “Anh cũng tắm luôn đi, cả người đều bẩn hết rồi.”

“Cô lo cho bản thân mình trước đi, khi nào tắm xong gọi tôi.”

Dương Ái Vân ngồi trên một chiếc ghế nhỏ từ từ cởi nút áo thế nhưng cởi mãi không được cô nhìn bóng lưng người đàn gần ra đến cửa vội vàng gọi anh lại: “Cảnh Đình, không được rồi, tôi chỉ cử động được một tay, tay kia bị băng bó cũng đang nhức không cởi nút áo được, hay là anh cởi giúp tôi đi, tiện thể giúp tôi tắm luôn.”

Sầm Cảnh Đình nghe vậy đứng đơ tại chỗ, tay cầm nắm cửa cũng cứng ngắc, mãi một lúc mới nói: “Tôi gọi người hầu đến giúp cô.”

“Không được, anh thừa biết trong biệt thự này bọn họ đều có thù với tôi, nếu để ai đó giúp tôi tắm rửa không tránh được việc họ nhân cơ hội trả thù, chẳng lẽ anh có thể giương mắt để vợ mình bị kẻ gian hãm hại sao?” Dương Ái Vân nói.

Sầm Cảnh Đình lại không cho như vậy: “Cô suy nghĩ nhiều rồi đó, có tôi ở đây sẽ không ai dám làm gì cô.”

Dương Ái Vân chậc lưỡi một tiếng: “Ai mà biết được, anh nói thì hay lắm, đến khi bọn họ làm gì tôi thật anh cứu kịp không?”

Sầm Cảnh Đình không trả lời, Dương Ái Vân tiếp tục: “Lần trước đã ở chung một bồn tắm, cũng chạm qua không ít chỗ rồi anh còn ngại cái gì?”

Người đàn ông đúng là bị cô nói không thể rời bước, do dự một hồi lâu mới quay người lại tiến về chỗ cô hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”

Dương Ái Vân được như ý muốn cười thầm trong lòng nói: “Trước tiên búi tóc cho tôi cái đã.”

“Tôi không biết làm cái này.” Sầm Cảnh Đình ninh mi, trước nay anh chưa từng buộc tóc cho con gái, huống chi anh còn là kẻ mù có thể làm được gì.

Dương Ái Vân lại chẳng nề hà nói: “Tôi sẽ chỉ anh, không cần búi chỉn chu chỉ cần gọn gàng là được, tôi không muốn bị ướt tóc đâu.”

Nghe cô nói anh đi đến phía sau cô đồng thời cũng ngồi xuống cái ghế gần đó, đầu tiên cởi áo vest ra để qua một bên sau đó lại xắn tay áo lên từ từ chạm vào mái tóc của cô, cảm xúc đầu tiên chỉ thấy tóc cô rất mềm mại lại rất suôn mượt, khi anh nắm lại từng sợi tóc như muốn trượt khỏi tay anh.

Vốn dĩ lúc đi Dương Ái Vân đã búi tóc gọn gàng nhưng khi bị té dây thun đều bung ra khiến tóc mới trở nên tán loạn cần người buộc lại.

Sầm Cảnh Đình lần đầu tiên búi tóc cho phụ nữ nên tay chân có chút luống cuống, càng búi tóc càng rơi rớt, Dương Ái Vân biết anh gặp khó khăn lại nói: “Anh lấy thun buộc tóc trước, sau đó cuốn tóc thành hình tròn rồi lấy cái kẹp cố định nó lại.”

Anh làm theo lời cô, mãi một hồi lâu mới có thể búi tóc hoàn chỉnh cho người phụ nữ, xong xuôi cũng tự thở phào một hơi.

Dương Ái Vân nghe thấy tiếng thở của anh lại bảo: “Được rồi, anh làm khá tốt, còn biết nghe lời nữa, tiếp theo cởi áo đi.”

Nghe đến cởi áo Sầm Cảnh Đình lại càng lúng túng hơn, chưa kịp phản ứng Dương Ái Vân đã xoay người lại đối diện với anh, mặc dù không thấy nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt cô nhìn mình.

Đã quyết định ở lại Sầm Cảnh Đinh cũng không có ý định thối lui, bàn tay đưa ra phía trước cởi từng cúc áo sơ mi của cô, chiếc áo cũng dần dần rời khỏi người Dương Ái Vân, lộ ra thân thể trắng ngần chỉ còn lại chiếc áo ngực.

Bàn tay của anh lại men ra sau lưng cô gỡ khuy áo ngực, chiếc áo dần dần rơi xuống chân anh, nửa trên của Dương Ái Vân phơi bày trước mặt anh nhưng hiển nhiên Sầm Cảnh Đình chẳng thể nhìn thấy.

Tiếp đến là phía bên dưới Sầm Cảnh Đình chưa biết tiếp tục thế nào Dương Ái Vân thấy vậy lại phải lên tiếng: “Cảnh Đình, anh còn không cởi tôi sẽ lạnh chết.”

Sầm Cảnh Đình nghe vậy trong lòng nhốn nháo, lại đưa tay xuống cởi khuy quần, động tác có chút trục trặc mãi mới cởi được.

Đến đây Dương Ái Vân cũng không làm khó anh nữa mà bảo: Anh ngồi im nhé.”

Cô nói xong thì đứng dậy một tay chống lên vai anh làm điểm tựa, chiếc quần cũng theo đó mà rơi xuống.

Nghe thấy tiếng động Sầm Cảnh Đình có chút đỏ mặt quay người đi, nhìn động tác của anh cô cười bảo: “Anh cũng đâu nhìn thấy quay mặt làm gì, nhận tiện thì cởi nốt cho tôi luôn đi.’

Dương Ái Vân vẫn chống tay tựa vào vào anh, sức nặng của cô không quá lớn anh thậm chí chẳng có cảm giác, lại nghe cô bảo cởi nốt chiếc quần còn lại anh càng thêm xoắn xuýt, mặc dù không nhìn thấy nhưng trái tim anh nãy giờ cũng loạn cả lên, đầu óc cũng chẳng thể bình tĩnh nổi.

Đấu tranh tư tưởng một hồi mới chịu đưa tay lên kéo chiếc quần tam giác nhỏ của cô xuống, mọi thứ của cô đều phơi bày trước mặt, chỉ tiếc ai đó không cách nào nhìn thấy, cũng chính vì vậy Sầm Cảnh Đình mới có nhiều suy nghĩ không nên có.

Dương Ái Vân không còn cái gì che chắn lại từ từ ngồi xuống ghế, mặc dù đã cẩn thận nhưng Sầm Cảnh Đình đột nhiên động đậy khiến cô mất thăng bằng cứ thế ngã nhào vào người anh, Sầm Cảnh Đình không kịp trở tay cũng ngã ra phía sau xem chút đụng phải sàn nhà, cũng may anh kịp thời chống một tay, tay còn lại theo bản năng đỡ lấy eo người đang nằm lên mình.

Tình thế của hai người có chút khó khăn lại càng thêm ái muội, Sầm Cảnh Đình nhanh chóng hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Ừm, không sao, anh đã đỡ tôi rồi.” Dương Ái Vân trả lời.

“Có đứng dậy được không?” Sầm Cảnh Đình chạm phải làn da mịn màng nóng bỏng của cô không khỏi căng thẳng hỏi, giờ phút này ngực cô cũng tỳ sát vào người anh.

Sầm Cảnh Đình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nên cảm nhận rất rõ vật mềm mại kia, nụ hoa trước ngực vì cô nhúc nhích mà liên tục cọ xát ngực anh, tình cảnh này khiến bên dưới cũng bắt đầu rục rịch, muốn dựng thẳng lên.

Sầm Cảnh Đình cố gắng không chế bản thân, Dương Ái Vân vậy mà không tha cho anh, cô cố tình chạm nhẹ vành tai anh nói: “Sầm Cảnh Đình, đã vậy rồi hay là chúng ta tiến thêm bước nữa có được không?”