Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 103: Cô thích bó hoa chứ?



Phong Đại lập tức đính chính: “Không phải tôi, thiếu phu nhân đừng hiểu lầm, đây là thiếu gia tặng cô.”

“Sầm Cảnh Đình tặng tôi? Có nhầm không?” Dương Ái Vân có chút không dám tin, được tặng hoa mà lo sợ trong lòng.

Phong Đại biết cô bất ngờ lại một lần nữa khẳng định: “Không nhầm đâu ạ, thiếu gia đã dặn tôi phải tặng tận tay cô bó hoa này, phía trên còn có một tấm thiệp cô nhớ đọc nhé, thiếu gia viết thư tình cho cô đấy.”

Phong Đại không biết Sầm Cảnh Đình viết gì chỉ cố tình tâng bốc thiếu gia nhà mình, hâm nóng tình cảm cho hai người.

Dương Ái Vân giật giật khóe môi, Sầm Cảnh Đình mà cũng viết thư tỏ tình cho cô sao? Thật sự không có cơ sở mà.

Cô lại hỏi: “Vậy anh ấy đâu rồi?”

“Ừm! Thiếu gia nói sợ ảnh hưởng đến cô nên tối nay sẽ ngủ ở phòng đọc sách, phải rồi, cậu ấy cũng dặn tôi lấy vài bộ đồ.”

“Vậy sao?” Dương Ái Vân cười lạnh, người đàn ông này không phải là muốn trốn tránh cô đó chứ?

“Nói với anh ấy nếu không về phòng ngủ vậy để một vệ sĩ cạnh giường cho tôi.” Dương Ái Vân nói một câu làm Phong Đại toát cả mồ hôi lạnh.

“Thiếu phu nhân cô, cô như vậy là?”

“Tôi bị thương, phòng tránh nửa đêm lỡ có muốn vào nhà vệ sinh cũng có người trợ giúp một tay.” Dương Ái Vân như có như không nói.

Phong Đại nghe vậy coi như đã hiểu vấn đề, vội vàng chạy lại phòng đọc sách báo cáo tình hình.

Đến khi cánh cửa đóng lại Dương Ái Vân không khỏi nhìn bó hoa hồng trong lòng mình, cô không đếm được có bao nhiêu bông nhưng bó hoa này khá lớn, cô ôm cũng thấy vướng víu, lại bỏ nó qua một bên chỉ lấy bức thư.

Khi cô mở ra thì thấy một dòng chữ được ghi thẳng lối, vô cùng rõ ràng: “Dương Ái Vân, cảm ơn!”

Tờ giấy thì lớn nhưng người đàn ông này cũng chỉ ghi được vỏn vẹn vài chữ như thế, cô còn tưởng anh sẽ viết được cái gì trong lòng đang mong chờ, không ngờ anh đã ít nói rồi khi viết ra còn kiệm chữ hơn.

Người đàn ông này đúng thật là…



Khi cô đang cảm khái trong lòng thì cửa phòng đột nhiên kêu “Cạch” một tiếng, người đàn ông từ bên ngoài bước vào, quần áo vẫn còn xộc xệch chưa chỉnh lại, vài chỗ thấm nước chưa khô.

Dương Ái Vân nhìn anh lộ nửa lồng ngực lại hút sâu một hơi, nhìn mà không được ăn quả thật chẳng dễ chịu gì cho cam, không hiểu sao người đàn ông này có thể nhìn được.

Anh đi vào lại bước từng bước đến cạnh giường, lúc đi có chút cẩn thận, ước chừng khoảng cách lại dừng trước mặt cô một bước chân.

“Sao vậy? Không phải anh bảo ngủ ở thư phòng à? Qua đó ngủ đi, mang một anh vệ sĩ đẹp trai lực lưỡng đến cho tôi là được, nhớ phải là sáu múi, khuôn mặt ưa nhìn chút thì càng tốt.” Dương Ái Vân nhếch môi nói, giọng điệu đủ trêu tức ai đó.

Sầm Cảnh Đình muốn nổi nóng với cô lại phải kìm nén, dù sao cũng là do anh sơ suất, khi nghe Phong Đại báo cáo anh đã không suy nghĩ mà quay trở lại phòng, làm sao có thể để một người đàn ông khác ở trong phòng mình, nhất là còn ở ngay bên cạnh vợ mình, anh không cho phép!

“Cô thích bó hoa chứ?” Sầm Cảnh Đình mãi mới mở lời được, giọng điệu không xác định.

“Không thích.” Dương Ái Vân thẳng thắn đáp.

Trong lòng anh có chút trùng xuống, môi mấp máy không nói được gì nữa, quả nhiên cô hoàn toàn không thích.

Dương Ái Vân thấy anh như vậy chẹp miệng: “Sầm Cảnh Đình, có ai tặng hoa lại nhờ người khác tặng như anh không? Còn nữa viết thiệp cũng chỉ được vài chữ, bó hoa này anh tặng cho có lệ phải không? Nói cho anh biết không đủ thành ý tôi sẽ không nhận.”

Sầm Cảnh Đình nghe vậy mí mắt rũ nhẹ, không biểu lộ cảm xúc gì nhưng giọng điệu lại khàn đặc: “Vậy được, cô vứt nó đi.”

Không nghĩ người đàn ông lại nói như vậy Dương Ái Vân lạnh lùng phán: “Tôi sớm ném nó rồi.”

Hai tay Sầm Cảnh Đình vô thức siết chặt, nghe cô nói vậy trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, giống như tình cảm trao đi lại bị phớt lờ.

Không biết cảm giác này ở đâu mà có nhưng anh lại không thể bộc lộ hay tức giận, thoáng trầm giọng nói: “Cô nghỉ đi, tối nay tôi sẽ ngủ ở sô pha.”

Dứt lời anh quay người đi thẳng đến ghế sô pha, trên người dù có mồ hôi lẫn bụi bặm nhưng lại không quá để ý.

Không khí trong căn phòng bỗng chốc lặng xuống, Dương Ái Vân nhìn người đàn ông rũ rượi trên ghế tuy còn tức nhưng không nhìn được bộ dạng này của anh.

Cô vốn dĩ giữ im lặng lại lên tiếng: "Sầm Cảnh Đình, bó hoa tôi để trên bàn chưa có vứt đi, tôi không thích hoa hồng chỉ thích oải hương và lyly, không thích màu đỏ chỉ thích màu xanh, không thích anh cảm ơn chỉ muốn nghe anh nói… thích tôi.”

Nói đến đây cô dừng lại một chút thở vài hơi mới nói tiếp: “Còn nữa, tôi cũng không thích anh ủ rũ như thế, chỉ muốn thấy anh hiên ngang, cao ngạo. Tôi có thể bảo vệ anh cũng hy vọng anh là nơi cho tôi nương tựa, như hôm nay vậy, anh xuất hiện che chắn trước mặt tôi, bế tôi vào bệnh viện, những khoảnh khắc đó khiến tôi cảm thấy mình là người vô cùng hạnh phúc.”



Dương Ái Vân nói một hơi dài lại nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, anh vẫn yên tĩnh chưa có phản ứng gì nhưng cảm xúc đã có chút thay đổi, cô khẽ rũ mắt nói: "Sầm Cảnh Đình, tôi nói ra những điều này anh phải nhớ cho kỹ, không được phép quên. Còn bây giờ anh mau đi tắm đi, tôi muốn ôm anh ngủ, điều này anh còn không làm được tôi sẽ thật sự ném bó hoa đi đấy.”

Sầm Cảnh Đình nghe được những lời cô nói vừa nhẹ lòng lại vừa nặng lòng, anh không khỏi nhúc nhích thân mình một chút, thật muốn nhìn người phụ nữ trên giường có biểu cảm ra sao nhưng đầu vừa nghiêng qua bên trái chỉ thấy mọi thứ tối đen không thấy gì cả, mí mắt anh buông xuống, cố kìm nén nỗi thất vọng trong lòng.

Dương Ái Vân không biết anh nghĩ gì, anh không đáp lại mình kiên nhẫn của cô cũng không còn nữa.

“Sầm Cảnh Đình, anh có nghe thấy không? Còn không nói gì tôi sẽ ném hoa.”

Một từ “ném hoa” của cô giống như đang nói sẽ ném đi tình cảm này, Sầm Cảnh Đình sửng sốt bật thốt lên một câu kìm nén từ cổ họng: “Không cho ném.”

Anh rốt cuộc chịu mở lời Dương Ái Vân thở nhẹ một hơi khẽ cười đắc ý: “Vậy anh còn không mau tắm, cho anh 15 phút, tôi ở trên giường đợi anh.”

Sầm Cảnh Đình lúc này mới căng thẳng rời khỏi sô pha, theo bản năng đi về phía nhà tắm.

Biệt thự kiểu Âu ngoại ô phía tây.

Người phụ nữ nằm trên cánh tay người đàn ông đang hút thuốc, loay hoay mãi không ngủ được lại hỏi: “Anh tính khi nào hành động.”

“Không vội! Thời cơ còn chưa đến.” Người đàn ông phả ra một hơi, khói bay nghi ngút khắp căn phòng.

“Anh còn đợi khi nào, anh có biết mấy ngày này đám em dâu của em lên mặt thế nào không, đặc biệt là Tuyết Liên, con cô ta lên làm tổng giám đốc rồi anh có biết cô ta lên mặt với em cỡ nào không? Tức chết em mà.”

Nghe người phụ nữ cứ mãi càm ràm về vấn đề này người đàn ông nhíu: “Anh đã bảo em không nên hơn thua vấn đề này, nhịn một chút khi nào sự thành em muốn làm cái gì cũng được.”

“Nhưng bọn họ cứ trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo làm em khó chịu, người ngoài cũng thế người nhà cũng thế, lại nói Cảnh Đông dạo gần đây không biết làm sao liên tục chống đối em, còn bảo vệ cho Dương Ái Vân anh nói có tức hay không? Con nhỏ đó ỷ mình có chút võ không coi ai ra gì, ngay cả vệ sĩ của em cũng không thể làm gì nó, anh nói xem em phải làm sao?” Người phụ nữ càng nói càng biểu lộ sự tức tối của mình.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng người đàn ông cũng hút xong điếu thuốc lại dập nó trong gạt tàn chống tay lên đầu nói: “Nếu em đã không thích thì thiếu gì cách, không phải em nói nó còn có một người mẹ nghiện cờ bạc sao?”

“Ý anh là?” Đôi mắt của người phụ nữ đảo lia lịa.

Thấy người bên cạnh đã vận dụng trí não người đàn ông cười: “Bà ta sẽ giúp ích cho em, quan trọng là cách em làm mà thôi.”