Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 105: An ủi



Dương Ái Vân kiên trì nán lại một chút nghe xem mẹ mình muốn nói cái gì. Hay nói đúng hơn là mục đích bà ấy tìm mình.

Bà Hằng ban đầu hùng hổ, sau đó đáng thương nhưng bây giờ lại có chút thấp thỏm không yên, trong mắt còn lộ ra vẻ e sợ cùng lo lắng.

Mãi không thấy bà nói gì cô cũng mất cả kiên nhẫn: “Mẹ còn không nói con sẽ đi vào.”

“Đừng mà Vân, con cứu mẹ với.” Bà Hằng cuối cùng cũng thốt lên một câu.

Dương Ái Vân có dự cảm không lành hỏi: “Mẹ lại làm ra chuyện gì nữa?”

Bà Hằng ấp úng nói: “Mẹ… Mẹ… Vân, cứu mẹ đi con, mẹ nợ người ta 50 tỷ, người ta ráo riết bắt mẹ khắp nơi, mãi mới có thể trở về gặp con, con nhất định phải giúp mẹ Vân ơi.”

“Cái, cái gì?” Dương Ái Vân như bị sét đánh ngang tai, cô không thể tin được mẹ mình lại tiếp tục nợ nần, lần này còn lên đến 50 tỷ, con số gấp mười mấy lần ba tỷ kia, làm sao bà ấy có thể nợ đến con số này.

Cô xém không đứng vững hỏi lại: “Mẹ chắc chắn là 50 tỷ không phải là 5 tỷ chứ?”

“Vân, đúng là 50 tỷ, còn giúp mẹ nốt lần này được không? Mẹ hứa sẽ không có lần sau.” Bà Hằng giơ tay lên cao nói.

“Lúc trước mẹ cũng nói câu này mẹ có nhớ không?” Dương Ái Vân châm chọc, trái tim như muốn nổ tung, sự tuyệt vọng cũng dâng trào tới não.

Bà Hằng cảm thấy lúng túng: “Vân, mẹ biết mẹ nói không giữ lời nhưng mẹ cũng gặp xui nên mới thế, mẹ vào sòng bài thắng được cả gần 10 tỷ nên mới tham lam chơi tiếp. Nào ngờ những ván sau không hiểu sao thua sạch còn nợ người ta 50 tỷ.”

Dương Ái Vân nghe vậy hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, nếu không cô không biết sẽ làm gì với bà ấy.



“Mẹ vẫn chứng nào tật nấy, tại sao mẹ không thể bỏ cờ bạc được hả? Mẹ có biết số tiền con đưa cho mẹ hết lần này đến lần khác đủ để mẹ sống cả đời không? Sao mẹ không an nhàn mà sống còn đi vào nơi cám dỗ đó?” Dương Ái Vân như muốn hét lên với bà, trong khi cô cực khổ kiếm từng đồng thì bà ấy lại không quý trọng dù một đồng.

Bà Hằng thấy cô tức giận cũng có chút rén lại bảo: “Là mẹ không kìm chế được, Vân, mẹ xin lỗi con, mẹ đảm bảo lần này là lần cuối, con giúp mẹ nốt 50 tỷ này đi.”

“Con không có!” Dương Ái Vân lạnh lùng nói.

Bà Hằng lại cười giả lả nói: “Mẹ biết con không có nhưng nhà chồng con giàu như vậy chắc chắn sẽ có, Vân, con…”

“Đủ rồi! Hoá ra mẹ đánh chủ ý vào nhà họ Sầm, mẹ có biết con sống trong này ra sao không? 50 tỷ đấy, mẹ nghĩ họ sẽ cho con sao?” Dương Ái Vân phẫn nộ chất vấn, bà ấy thậm chí còn không quan tâm cô dù chỉ một chút.

“Mẹ biết con rất được ông Sầm ưu ái, ông ấy còn cho con 5% cổ phần Sầm Gia, 50 tỷ có là gì.”

“Cái gì? Làm sao mẹ biết được điều này?” Dương Ái Vân không dám tin nhìn mẹ mình, ngày cả điều này bà cũng biết rõ ràng bà đã thăm dò trước khi đến đây.

Bà Hằng lại bảo: “Mẹ nghe người ta nói, Vân à, con được nhà chồng ưu ái như thế nói họ cho mẹ 50 tỷ có sao đâu.”

“Mẹ đủ rồi đấy! Con nói cho mẹ biết một đồng cũng không có đừng nói 50 tỷ.” Dương Ái Vân dứt khoát nói.

Bà Hằng càng thêm sốt ruột: “Lẽ nào con định mặc mẹ sao Vân?”

“Đúng vậy, lần trước đã là lần cuối không có lần sau.” Cô dứt khoát nói một câu.

“Vân, đừng vậy mà con, con không giúp mẹ chúng nó sẽ giết mẹ đấy.” Bà Hằng nắm chặt tay cô.

Dương Ái Vân nắm chặt hai mắt có chút hít thở không thông, lại từ từ gỡ bàn tay của bà ra.

“Trước khi vào sòng bạc mẹ hẳn phải nghĩ sẽ có ngày này nhưng mẹ vẫn tiếp diễn, cho dù con có đưa mẹ bao nhiêu tiền cũng thế thôi, cho nên lần này mẹ tự làm tự chịu.”

Cô nói xong thì rời đi, bà Hằng sững sờ mất mấy giây vội vàng đuổi theo.

“Vân, con đừng đi mà Vẫn, giúp mẹ lần này nữa thôi, mẹ hứa sẽ không làm phiền con nữa.”

Dương Ái Vân đi đến cổng biệt thự nghe thấy tiếng gọi phía sau thì nói: “Phong Đại, đưa bà ấy đi giúp tôi, đừng để bà ấy làm ầm ĩ.”

“Vâng, thiếu phu nhân.”



Cô nói xong thì một mạch đi vào bên trong, không quan tâm người phía sau còn đang kêu gào.

………

Đồng hồ kêu tích tắc, kim giờ kim phút chỉ 12h Dương Ái Vân vẫn trằn trọc trên giường không ngủ được, cô nghiêng người qua bên phải thấy người đàn ông đã ngủ say, hơi thở đều đều thì nhẹ nhàng ngồi dậy lật chăn ra đi xuống giường, động tác nhẹ nhàng không ảnh hưởng đến người đang say giấc.

Bước xuống giường cô đi thẳng về phía cửa sổ, nơi mà Sầm Cảnh Đình vẫn hay ngồi, cô không ngồi ở chiếc ghế sopha mà mở hé cửa sổ ngồi lên bệ cửa để gió phả vào mặt mình, mắt vì thế mà bắt đầu có chút cay cay.

Trên giường, khi Dương Ái Vân rời đi Sầm Cảnh Đình cũng từ từ mở mắt ra, người bên cạnh rục rịch anh không phải không biết.

Nửa đêm gió bên ngoài thổi càng ngày càng lớn, nước mắt của Dương Ái Vân lăn dài trên má lúc nào không hay.

Sầm Cảnh Đình ra tới nơi lại chẳng may chạm phải cái ghế, giữa đêm u vắng chợt vang lên tiếng động nhỏ làm Dương Ái Vân sực tỉnh, cô nhìn qua bên này không ngờ lại thấy người đàn ông đứng sừng sững trước mặt mình.

“Anh, anh còn chưa ngủ sao?” Giọng điệu của cô có chút nghẹn ngào.

Sầm Cảnh Đình không khỏi nhíu mày hỏi: "Dương Ái Vân, cô khóc sao?”

“Không có.” Dương Ái Vân điều chỉnh giọng nói đồng thời đưa tay lên lau nước mắt.

Anh im lặng một chút lại trầm giọng bảo: “Lại đây.”

Cô không biết anh muốn gì lại nói: “Anh đi lên một bước đỡ tôi, tôi đang ngồi ở bệ cửa.”

Sầm Cảnh Đình nghe vậy cũng không nhiều lời tiến lên một bước, Dương Ái Vân nhanh chóng ôm lấy cổ anh, Sầm Cảnh Đình thuận thế nắm eo người phụ nữ đỡ xuống.

Hai người cứ thế ôm nhau không ai buông ra, cảm nhận được người trong lòng ỉu xìu Sầm Cảnh Đình đột nhiên kéo cô dán chặt vào lòng mình hơn.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động ôm cô, không ngờ người lại ốm yếu đến vậy.

“Cảnh Đình, anh…” Dương Ái Vân khụt khịt mũi, không hiểu hành động của anh là gì.

Bên tai lại vang lên tiếng nói của anh: “Bình thường không phải rất mạnh mẽ sao, chỉ có một chuyện nho nhỏ đã khiến cô suy sụp rồi à?”



“Anh có hơn gì tôi mà nói.” Dương Ái Vân mặc kệ hành động kỳ lạ này, thút thít trong lòng anh: “Hơn nữa ai cấm người mạnh mẽ không được khóc hả?”

“Không ai cấm cả, cô khóc đi.” Sầm Cảnh Đình đúng là không nói lại cô, anh chỉ có thể vuốt nhẹ tóc cô mà nói: “Tôi ghét nhất tiếng khóc nhưng hôm nay tôi cho phép cô khóc.”

Nghe được lời này Dương Ái Vân lập tức ngừng khóc, bặm môi nhìn anh: “Sầm Cảnh Đình, có ai an ủi người như anh không?”

“Có tôi đây.”

“Anh còn không biết xấu hổ mà nói, anh…”

“Được rồi, muốn khóc thì khóc, tôi không cấm cô.” Lời nói của anh nhẹ nhàng mà ấm áp nhưng cũng có sự trêu tức trong đó.

“Anh…” Dương Ái Vân thật không biết nói gì với người này, đột nhiên vạch áo của anh ra cắn một phát vào bả vai.

Cảm nhận được đau đớn Sầm Cảnh Đình nhíu mày nhưng cũng mặc kệ cô. Dương Ái Vân cắn xong lại gục trên vai anh khóc.

“Tôi không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi, phải làm sao đây?”

“Không phải cô nói buồn thì khóc sao, nói người khác thì được giờ đến mình lại không làm được sao?” Sầm Cảnh Đình trả lại lời nói cho cô.

“Tôi…” Dương Ái Vân không nhịn nữa càng khóc dữ tợn hơn, đúng vậy, buồn thì khóc ai cấm được cô.

Bình thường có buồn cô cũng không khóc nhưng không hiểu sao bên cạnh người đàn ông này nước mắt không kìm được.