Cô nhắm mắt tịnh tâm đến khi mở mắt ra hai mắt sáng tỏ như ánh trăng rằm, cô nhìn bà Hằng không nhanh không chậm hỏi: “Mẹ muốn đầu thú hay chạy trốn cả đời?”
“Vân, con nói vậy là sao? Con phải cứu mẹ chứ, mẹ không thể nào đầu thú được, mẹ không muốn chết.” Bà Hằng nghe hai từ đầu thú sợ hãi run người.
Dương Ái Vân cũng đã dự đoán được đáp án này, cô không quan tâm bà ấy nữa mà bước đến chỗ bàn cược trước mặt.
Người đàn ông nhìn cô có chút đắc ý: “Chắc hẳn Sầm thiếu phu nhân đã có quyết định rồi, đúng chứ?”
“Đúng vậy, tôi đã có quyết định của mình.” Dương Ái Vân cười lạnh.
“Vậy chúng ta bắt đầu ván bài, cô muốn chơi thế nào tôi đều chiều theo cô.” Người đàn ông như có như không nói.
Dương Ái Vân nhìn bộ bài trên bàn không có phản ứng gì, người đàn ông vẫn đang chờ đợi. Đột nhiên cô lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại không nhanh không chậm nói: “Ván bài này nên kết thúc rồi.”
Dứt lời cô bấm nhanh vài số, bên kia lập tức có người bắt máy.
“Alo, cảnh sát phải không tôi muốn báo án.”
Người đàn ông nghe lời này của cô lập tức phản ứng lại, ra lệnh: “Mau ngăn cô ta lại.”
Hai vệ sĩ mặc tây trang ở bên cạnh ông ta nhanh chóng tiến về phía Dương Ái Vân, ánh mắt cô lóe lên cái, tiện tay rút hai lá bài trên bàn ném thẳng về phía trước.
Hai lá bài xoay vài vòng xẹt ngang qua cổ của hai tên vệ sĩ, trên cổ bọn họ lập tức xuất hiện hai đường màu đỏ cũng đứng hình tại chỗ.
Dương Ái Vân vẫn còn giữ điện thoại nói chuyện với đầu dây bên kia, cô nói ra địa chỉ của Mắt Ưng người đàn ông đã bắt đầu híp mắt, lại nhìn hành động của cô ông ta nhe răng cười, đưa tay lên phất một cái.
Mười người phía sau ông ta hành động nhanh gọn rút súng ra chĩa về phía cô, Dương Ái Vân phút chốc bị mười khẩu súng chĩa thẳng vào mặt.
Người đàn ông lạnh lùng gằn giọng: “Bỏ điện thoại xuống.”
Cô đối diện với đám người đang cầm súng hăm dọa mình vẫn chưa hề nao núng mà tiếp tục nói: “Sòng bạc Mắt Ưng bắt giữ trái phép nghi phạm giết người…”
“Đoàng.” Dương Ái Vân còn chưa nói xong một tiếng súng vang lên, chiếc bình hoa bên chân cô phút chốc tan nát dưới sàn nhà.
“AAA.” Bà Hằng kinh sợ hét lên một tiếng.
Lúc này cô mới thong thả bỏ điện thoại xuống đối diện với người đàn ông, khuôn mặt của hắn ta bắt đầu trở nên khó coi.
“Sầm thiếu phu nhân cô muốn đùa với súng sao? Nói cho cô biết Mắt Ưng không phải nơi mà cô có thể đùa đâu, nếu như cô đã không muốn trao đổi điều kiện vậy thì phải làm theo nguyên tắc của Mắt Ưng thôi.” Người đàn ông sắc lẹm nói.
Dương Ái Vân hừ nhẹ: “Nguyên tắc của các người là gì, muốn bắt nhốt tôi hành hạ hay giết người diệt khẩu?”
“Thiếu phu nhân có vẻ còn rất bình tĩnh, lẽ nào cô không sợ ăn mười viên đạn sao?” Người đàn ông có chút nghi hoặc trong lòng, lần đầu tiên có một người phụ nữ dám ngông cuồng với Mắt Ưng như vậy, đã thế còn chưa hề sợ hãi.
Nhìn người đàn ông cô chỉ cười nhẹ nói: “Các người chĩa súng vào tôi vậy các người đã dám bắn chưa?”
“Cô nghĩ mười khẩu súng này chỉ là đe dọa thôi sao?” Người đàn ông có chút lạnh giọng.
Dương Ái Vân thản nhiên đáp trả: “Sư phụ tôi từng nói đã chĩa súng vào đối phương thì phải bắn, còn không dám bắn cũng chỉ là muốn dọa khỉ mà thôi.”
“Lý luận thật hay, tôi cũng muốn biết sư phụ cô là ai.” Hắn ngờ ngợ trong lòng, phía sau người phụ nữ này chắc chắn phải có cây cao nào đó cô ta mới dám huênh hoang như vậy.
Dương Ái Vân không nhanh không chậm tiến tới phía trước cầm lấy bộ bài tráo qua tráo lại trước mắt bọn họ, động tác thành thục như người chơi lâu năm, người đàn ông nhìn thao tác của cô hai mắt trừng to như phát hiện điều gì đó.
Dương Ái Vân chẳng để sự kinh ngạc của ông ta vào mắt vừa phát bày vừa nói: “Trước khi Mắt Ưng chiếm lĩnh thị trường cờ bạc dĩ vãng đã có một Casino ra đời với cái tên Miến Điện, chắc hẳn ông biết cái tên này.”
Biết, dĩ nhiên ông ta biết cái tên Miến Điện này, giai thoại về nó đến giờ này ông ta vẫn còn thấy kinh sợ.
Người đàn ông lại hỏi: “Làm sao cô lại biết Miến Điện.”
Miến Điện đã bị xóa sổ 15 năm rồi, không phải không ai biết về nó nhưng số người biết hầu như đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa phải là những người trong ngành mới am tường.
Dương Ái Vân phát xong vài tụ thản nhiên ngồi xuống ghế khoanh tay nhìn ông ta nở nụ cười chậm rãi nói: “Người cầm đầu Miến Điện vừa hay là sư phụ của tôi.”
“Cô, cô là đệ tử của Đan Phượng?” Người đàn ông đột nhiên đứng phắt dậy.
Phản ứng của ông ta cũng nằm trong dự liệu của cô, Dương Ái Vân không trả lời chỉ mỉm cười.
Nụ cười của cô khiến người đàn ông càng thêm xác định nhưng ông ta lại không quá tin tưởng.
“Làm sao tôi có thể tin cô? Không phải ai cũng được Đan Phương để vào mắt, hơn nữa, cái tên này cũng đã mất tích 15 năm rồi, cô tùy tiện nói ra thì sẽ khiến người khác tin sao?”
“Không tin hay không dám tin? Hình như nãy giờ tôi cũng thể hiện rõ ràng cho ông thấy rồi đúng chứ? Hay là muốn tôi chơi một ván bài cho ông thấy, Đan Phượng giỏi nhất là cái gì ông còn nhớ chứ?” Dương Ái Vân nghiễm nhiên hỏi ông ta.
Người đàn ông theo bản năng trả lời: “Kéo xì dách.”
Đan Phượng bài gì cũng giỏi nhưng tuyệt chiêu lại nằm ở xì dách, từ trước đến nay chưa bao giờ thua một ai, ván nào thắng ván đó, tuyệt chiêu này ông ta học năm năm vẫn chưa bì kịp, cũng không ai biết người này sử dụng chiêu gì.
“Tốt lắm.” Dương Ái Vân hài lòng, mặc kệ mấy đầu súng vẫn còn đang chĩa mình không nhanh không chậm nói: “Trên đây có 6 tụ bài ông tự chọn ba tụ, chúng ta chỉ kéo xì dách trong một ván này, thắng thua tự rõ.”
Người đàn ông không ngờ mình là người dẫn dắt đầu tiên lại bị người khác dẫn lại, hơn nữa còn là một đứa con gái kém mình hai mươi tuổi đời.
“Được lắm tôi chơi với cô.” Người đàn ông ngồi xuống lấy lại khí thế của mình, sau đó ra hiệu cho đám người thu súng về.
Ông ta lấy hai lá ở tụ trước mặt mình lại rút thêm một lá trên nọc, bên kia Dương Ái Vân cũng lấy tụ thứ nhất nhưng cô không xem mà lật bài trước mặt người đàn ông, hai lá K và A hiện rõ trước mặt ông ta, người đàn ông cũng lật bài của mình, phía ông ta là hai quân 10 và một quân A, coi như hai người hòa nhau.
Thế nhưng điều mà người đàn ông không ngờ đến là cô không xem bài mà cứ thế lật ra, giống như đã lường trước kết quả của nó. Tác phong này không khác Đan Phượng là bao, ban nãy ông ta chỉ tin năm phần thì lúc này đã tăng thêm một phần nữa.
Đến tụ tiếp theo người đàn ông nhìn bài của mình thì ngưng, Dương Ái Vân lại rút thêm một lá nhưng cô vẫn không xem trước hai lá. Người đàn ông có chút đổ mồ hôi, không thể tin nhìn người phụ nữ, không xem bài mà bốc như thể mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chuyện này có bao nhiêu người làm được.
Người đàn ông không nhịn được hỏi: “Cô không xem bài sao?”
Ngay cả bà Hằng ở bên kia cũng khó có thể tin nhìn con gái, bà phá lệ không lên tiếng chỉ chăm chú vào kết quả của ván bài.