Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 134: Lời hứa



Sáng sớm hơn mười tờ báo lớn nhỏ thành phố Ban Mai đưa truyền tin tức hot nhất trong ngày với nội dung “Vợ của thiếu gia mù gian díu với người đàn ông lạ, Sầm đại thiếu gia bị cắm sừng”.

Người đáng khinh, người đáng thương đang được mọi người thảo luận vô cùng rôm rả, tập đoàn Sầm Gia cũng vì tin tức này mà ảnh hưởng không nhỏ, chưa kể nội bộ còn đang có chút rối loạn vì dự án Nam Sơn, chưa kể Phong Đỉnh đang hợp tác dự án mới lại có ý rút lui.

Tóm lại tập đoàn Sầm Gia đang vô cùng rối loạn, Sầm Tuệ Nhi phải lao đao xử lý mọi chuyện, tất bật đến mức thời gian ăn uống cũng không có. Phía Sầm Hạo Nhiên thì im ắng không có động tĩnh gì, lại nói hiện tại hắn cũng không ở thành phố Ban Mai mà đang ở một nơi mà người ta đã cho rằng nó đã biến mất từ lâu, Miến Điện.

Thế nhưng bên ngoài có thế nào cũng không ảnh hưởng đến đôi vợ chồng còn đang ôm nhau ngủ trong căn phòng bí mật của bọn họ.

Dương Ái Vân mơ màng tỉnh dậy mặt trời đã chiếu sáng khắp căn phòng, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt điển trai tinh tế của người đàn ông, từ lông mi cho đến sống mũi của anh đều thu hút ánh nhìn của người ta. Ngay cả làn da của anh cũng trắng sáng không chút tỳ vết.

Dương Ái Vân trong lòng cảm thán ở trong nhà nhiều ngày đúng là khiến người ta dưỡng da tốt, không cần bất cứ loại mỹ phẩm dưỡng da nào.

Cô nhìn anh dịu dàng, trong mắt không giấu được sự hạnh phúc, bàn tay trắng muốt đưa lên vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của anh. Người đàn ông này nếu không bị mù chắc chắn là người hoàn mỹ nhất.

Dường như bị sự đụng chạm của cô ảnh hưởng mí mắt của anh giật giật mấy cái rồi mở hẳn ra nhưng dù nhắm hay mở cũng không thấy gì.

“Buổi sáng tốt lành, ông xã.” Dương Ái Vân lên tiếng kèm theo một nụ hôn.

Lúc cô tỉnh dậy Sầm Cảnh Đinh cũng đã thức, anh cầm lấy tay cô hỏi: “Đêm qua làm mệt em rồi, còn đau không?”

“Một chút thôi, nhưng mà không muốn rời giường.” Dương Ái Vân uể oải trong lòng anh.



Sầm Cảnh Đình tiện tay kéo cô vào ngực, bàn tay to lớn đặt đặt lên eo cô xoa nhẹ: “Vậy thì không cần dậy.”

Trong nhà họ Sầm nếu nói ai rảnh rỗi nhất thì chính là hai người này. Bọn họ không cần phải làm gì nhiều nên vô cùng thảnh thơi, muốn nằm thế nào cũng không ảnh hưởng gì.

Dương Ái Vân cũng không có ý định rời giường nhưng bụng cô lại đang reo lên, Sầm Cảnh Đình đương nhiên cũng nghe thấy, ngay lập tức có tiếng cười trầm thấp bên tai cô: “Còn muốn nằm tiếp không?”

Biết anh muốn trêu chọc Dương Ái Vân trườn lên trên người anh nói: “Hừm, anh nỡ để em đói sao?”

“Không nỡ.” Sầm Cảnh Đình mỉm cười, anh đương nhiên không thể để cô đói rồi.

Dương Ái Vân đắc ý, lại bảo: “Bế em vào phòng tắm.”

“Được.” Sầm Cảnh Đình ngồi dậy nâng luôn cả Dương Ái Vân lên sau đó bế cô rời khỏi giường, lúc này cô mới nhìn rõ căn phòng này, nó lớn thật nhưng ngoài chiếc giường lớn ra gần như cũng không có gì, cũng may cạnh giường còn có một cái cửa sổ để ánh nắng len lỏi vào, nếu không đây quả thật là một căn phòng tối.

Cũng đúng, với một người mù lòa như anh thì cần gì phải đặt nhiều thứ trong đây, dẫu sao cũng đâu nhìn thấy.

Cô nhìn người đàn ông lại đột nhiên ôm chặt cổ anh nói: “Cảnh Đình.”

“Tôi đây.”

“Cảnh Đình.”

“Ừm, tôi đây.”

“Cảnh Đình.”

Sầm Cảnh Đình toan mở bức tường thì dừng bước hôn lên trán cô nói: “Ái Vân, tôi ở đây, em làm sao vậy?”

“Không.” Dương Ái Vân dụi vào cổ anh: “Chỉ muốn gọi tên anh vậy thôi.”

“Ừm, khi nào em gọi tôi cũng sẽ ở đây.” Sầm Cảnh Đình chân thành nói, anh nghe ra được giọng cô có vẻ không bình thường trong lòng cũng có chút lo lắng.

Dương Ái Vân khó có thể nghe được những lời này của anh, từ đêm qua đến giờ cô đắm chìm trong biển tình ái không biết bao nhiêu lần, thật muốn giây phút này dừng lại ở đây, hai người cứ thế ở bên nhau không ai làm phiền.



Thế nhưng ngoài kia vẫn còn nhiều chuyện mà bọn họ cần giải quyết, dù chìm đắm trong ngọt ngào cô cũng không thể quên được thanh danh của mình còn đang bị bêu rếu.

Cô biết rời khỏi bức tường này sẽ có nhiều thứ chờ mình xử lý, Dương Ái Vân ngẩng đầu nhìn anh nghiêm túc nói: “Cảnh Đình, đồng ý với em sau này có chuyện gì cũng nói với em được không? Ngay cả khi anh nghi ngờ em cũng phải hỏi chuyện em trước, không được im lặng. Em không cần gì nhiều chỉ cần anh mở lòng với em là được.”

“Ừm, tôi đã biết.” Sầm Cảnh Đình cũng là con người nhạy cảm nên hiểu tâm tư của cô, anh hứa với cô cũng hứa với bản thân mình.

…….

Khi hai người vừa bước ra khỏi phòng tắm cửa phòng bên ngoài có người gõ, Sầm Cảnh Đình trên người mặc một chiếc áo tắm tóc còn ướt sũng nhíu mày nói vọng ra: “Vào đi.”

Cùng thời điểm điện thoại của Dương Ái Vân vang lên, cô đi đến bên cái bàn mở túi xách của mình lấy điện thoại ra ngoài, vừa nhìn màn hình đã hiện lên hai chữ “Khánh An”

Cô lập tức nghe máy: “Alo, Khánh An, cậu…”

“Ái Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu có biết cộng đồng mạng đang ném đá cậu ghê lắm không?” Chưa để Dương Ái Vân nói gì Liễu Khánh An đã nhanh chóng nói vang trong điện thoại, giọng nói có vẻ sốt ruột.

Dương Ái Vân lại có vẻ bình tĩnh hơn, cô hỏi: “Bọn họ nói gì?”

“Nói rất nhiều nhưng đa số đều chửi cậu lẳng lơ, đê tiện, chỉ biết quyến rũ đàn ông, Ái Vân, nói cho tớ biết chuyện là thế nào, video kia ở đâu mà ra, cái người đó sao lại giống cậu như vậy?” Liễu Khánh An nói liến thoắng.

Dương Ái Vân có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu không nghĩ đó là tớ sao?”

“Cậu cho rằng ánh mắt của tớ kém vậy sao? Nói thật ban đầu tớ cũng bất ngờ nhưng chơi với cậu bấy lâu tớ biết cậu không phải là người như vậy. Cho dù cậu có bị người hãm hại cũng không để người ta quay phim chụp ảnh đăng trên mạng. Chắc chắn người trên video kia là giả mạo.” Liễu Khánh An tự tin phân tích.

Bên này Dương Ái Vân nghe vậy cảm động, trên đời vẫn có người nguyện ý tin tưởng vào cô thế là đủ rồi.

“Khánh An, cảm ơn cậu.” Dương Ái Vân chân thành nói: “Tớ đúng là bị người hãm hại, nhưng cậu yên tâm hôm nay tớ sẽ giải quyết triệt để.”

“Ừ, thế mới là Ái Vân tớ biết, phải rồi, ai hại cậu vậy?”

“Bà Tuyết.” Dương Ái Vân trầm ngâm nói.



“Cái gì? Lại là bà ta, Ái Vân, sao số cậu lại xui xẻo vậy chứ, hết mẹ ruột lại đến dì ghẻ, ông trời không để cậu sống yên mà.” Liễu Khánh An nghiến răng nghiến lợi.

Dương Ái Vân lại bảo: “Được rồi, cậu không cần lo cho tớ, Khánh An à, tớ rất vui khi được cậu tin tưởng.”

“Bạn thân bao nhiêu năm cậu còn nói với tớ câu này sao? Đúng rồi, có cần tớ giúp gì không?”

Cô ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Đợi đến thời cơ cậu viết cho tớ một bài là được.”

“Chuyện nhỏ, tớ làm được.” Liễu Khánh An ngoài giỏi về đàn hát ra thì cũng là một tiktoker ngầm, cô có một kênh nói về tin tức giải trí lẫn xã hội được trăm triệu người theo dõi, độ uy tín cũng rất cao.

Chính vì thế Dương Ái Vân mới nhờ đến truyền thông của Liễu Khánh An để thực hiện kế hoạch sắp tới của mình.

Cúp máy cô lại nghe được cuộc trò chuyện của Sầm Cảnh Đình và Phong Đại.

“Đại thiếu gia, có không ít phóng viên đang ở bên ngoài biệt thự muốn phỏng vấn thiếu phu nhân, đại phu nhân đã cho họ vào trong. Còn có tổng giám đốc Lâm Gia cũng đã đến, hắn nói muốn chịu trách nhiệm với thiếu phu nhân, cánh báo chí đang đưa tin rầm rộ.” Phong Đại vừa báo cáo vừa nhìn biểu cảm của Sầm Cảnh Đình.

Không thể không nói sắc mặt của anh đã đen như đáy nồi, ra lệnh: “Ném hết tất cả ra ngoài, tờ báo nào dám đăng lung tung kiện cho tôi.”

“Vâng, thiếu gia.” Phong Đại muốn rời đi xử lý chuyện thì vừa quay đầu đã nhìn thấy đám người cầm mic lẫn máy quay đi đến.

Giọng nói ồn ào cũng vang lên khắp hành lang: “Phòng của đại thiếu gia bên đây, mau, mau đến hỏi vài câu.”