Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 157: Thiếu máu



“Thiếu gia, thiếu gia ở bên này, mau, mau qua đây.” Phía xa có một đoàn người và xe đi đến, năm sáu người chạy nhanh về phía hai người đang nằm trên mặt đất.

Ở hướng ngược lại người đàn ông bước xuống từ chiếc Rolls-Royce Sweptail nhìn tình cảnh trước mắt chân mày khẽ nhíu lại, tên vệ sĩ đứng cầm ô bên cạnh hỏi: “Nhiên thiếu, chúng ta có cần ra mặt không?”

“Khỏi, nếu người của anh họ tôi đã đến thì để bọn họ xử lý đi, điều tra xem chuyện này là thế nào.” Sầm Hạo Nhiên không lạnh không nhạt nói, lại nhìn căn nhà hoang cách đó không xa.

Chuyện hôm nay xem ra không thoát khỏi liên quan đến một số người. Sầm Hạo Nhiên lấy một điếu thuốc bỏ vào trong miệng, vệ sĩ ở bên phải vội vàng châm lửa cho hắn. Sầm Hạo Nhiên chỉ yên lặng nhìn đám người bận rộn trước mắt, sự xuất hiện của hắn có chút dư thừa nhưng đến đây cũng không uổng công.

Đợi đoàn xe rời đi lúc này chuông điện thoại của hắn lại reo lên, nhìn thấy số gọi đến hắn cầm lấy điều thuốc khẽ nhếch môi bắt máy.

Bên kia lập tức truyền đến âm thanh gầm rống: “Sầm Hạo Nhiên, anh là cái tên chết tiệt, phá cửa nhà tôi xong lại cứ thế rời đi à! Anh chờ đó cho tôi, nếu Liễu Khánh An tôi mà gặp lại anh, tôi nhất định cắn chết anh mới thôi, đồ đàn ông đáng ghét.”

Liễu Khánh An dường như chỉ xả hận trong lòng, cô nói rất nhiều không để Sầm Hạo Nhiên phản bác câu nào.

“Tôi nói cho anh biết, tôi không phải người để anh bắt nạt đâu nhé, anh cứ liệu…. Á, các người, các người là ai vậy hả, sao, sao lại vào nhtôi… A, bỏ, bỏ tôi ra mau.” Liễu Khánh An đang nói chuyện thì đột nhiên la lên trong điện thoại.

Sầm Hạo Nhiên nhíu mày gọi một tiếng: “Liễu Khánh An.”

Bên kia im lìm không có tiếng động nào, Sầm Hạo Nhiên sắc mặt lạnh lùng nói: “Đi.”

Bệnh viện trung ương Dạ Lan.



Ông Sầm biết tin Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình gặp nạn vội vàng chạy vào bệnh viện một chuyến, nhìn Khải Nam và Phong Đại ông lập tức chất vấn: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Cảnh Đình và Ái Vân sao lại ra cơ sự này, bọn chúng thế nào rồi?”

“Thiếu gia và thiếu phu nhân đang trong phòng cấp cứu hiện tại chưa biết tình hình cụ thể, có điều thiếu phu nhân bị trúng đạn nên nguy hiểm hơn một chút.” Phong Đại thấp thỏm trả lời.

“Cái gì? Còn trúng đạn? Tôi hỏi cậu chuyện này là thế nào? Hai cậu đi bên cạnh Cảnh Đình cơ mà sao lại để bọn chúng đều bị thương nghiêm trọng như vậy?” Ông Sầm nghiêm giọng hỏi.

Phong Đại tiếp tục trả lời vấn đề của ông: “Dạ, đầu giờ chiều phu nhân hẹn thiếu gia ăn cơm ở nhà hàng, sau khi ăn xong thì về nhà nhưng không ngờ xe bị người chặn lại, đáng lẽ chúng tôi có thể bảo vệ thiếu gia chu toàn nhưng không hiểu làm sao đánh được một lúc chúng tôi kiệt sức, lúc tỉnh dậy phát hiện mình ở trong một con hẻm hoang vắng ở ngoại ô, điện thoại cũng không có bên người.”

Hắn nói đến đây liếc nhìn Khải Nam để hắn nói tiếp: “Chúng tôi khó khăn lắm mới về được thành phố liên hệ với vệ sĩ khác đi tìm thiếu gia. Đến tám giờ tối mới phát hiện ra chút tung tích của cậu ấy ở căn nhà hoang ngoại ô phía tây, không ngờ đến nơi còn có thiếu phu nhân, chúng tôi đưa họ vào bệnh viện nên chưa tra ra được chuyện này là thế nào.”

Ông Sầm nghe đầu đuôi câu chuyện sắc mặt càng thêm thâm trầm hơn, ra lệnh cho trợ lý bên cạnh: “Điều tra cho tôi.”

Phong Đại cùng Khải Nam nhìn nhau, khi đưa thiếu gia và thiếu phu nhân vào đây bọn họ cũng đã liên hệ với Bạch Long điều tra, có lẽ sẽ nhanh chóng có kết quả. Bọn họ làm việc không chu toàn cũng không dám nói gì thêm.

Hai tiếng sau phòng cấp cứu Sầm Cảnh Đình mở ra, bác sĩ vừa bước ra ông Sầm đã nhanh chóng hỏi: “Cháu trai tôi thế nào?”

“Cậu ấy bị đánh nên tổn thương phần mềm, không ảnh hưởng đến xương cốt nhưng vì kiệt sức nên ngất đi, chúng tôi đã xử lý vết thương ngoài da cho cậu ấy, khoảng một tiếng nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ nói rõ tình trạng của Sầm Cảnh Đình cho đối phương.

Ông Sầm và hai người kia nghe xong thở phào nhẹ nhõm, lúc này phòng cấp cứu đối diện một y tá vội vàng đi ra nói: “Ai là người nhà của bệnh nhân nữ này.”

“Là tôi, tôi là ông của nó, con bé sao rồi?”

Ý tá không biết thân phận của ông Sầm nên nhanh chóng nói: “Cháu ông trúng đạn bị mất máu quá nhiều cần bổ sung máu gấp nhưng hiện tại kho máu đã hết nhóm máu O rồi, người nhà bệnh nhân ai trùng nhóm máu thì theo tôi truyền máu cho cô ấy.”

Ông Sầm nghe vậy lập tức nói: “Phong Đại liên hệ với hệ thống bệnh viện xem chỗ nào còn nhóm máu O chuyển gấp đến đây.”

“Vâng, ông chủ.” Phong Đại lập tức gọi điện, sau đó báo cáo: “Họ nói chỉ có bệnh viện Hải Lý phía Nam là còn nhóm máu O nhưng chuyển gấp đến đây phải mất một tiếng.”

“Như vậy e là không được, bệnh nhân cần máu gấp.” Bác sĩ ở bên cạnh nói.



Ông Sầm nhíu mày: “Không còn cách khác sao?”

Bác sĩ chưa kịp nói Phong Đại đã lên tiếng: “Phải rồi, ông chủ tôi nhớ bạn của thiếu phu nhân có cùng nhóm máu với cô ấy.”

Lúc trước khi điều tra thông tin của thiếu phu nhân hắn tình có xem qua các thông tin cá nhân của hai người họ nên có chút ấn tượng.

“Mang người đến đây.” Ông Sầm ra lệnh, lại hỏi bác sĩ: “Có thể đợi trong bao lâu?”

“Chúng tôi chỉ có thể giúp cô ấy cầm cự thêm nửa tiếng, nếu không bổ sung máu gấp e là nguy hiểm đến tính mạng. Tôi nghĩ trong lúc chờ người đến có thể lên các group hiến máu tình nguyện để tìm người có cùng nhóm máu sẽ nhanh và phòng được trường hợp bất trắc.” Bác sĩ trả lời.

Bình thường thiếu máu một số người nhà bệnh nhân hay dùng cách này, hiệu quả cũng rất tốt, cho nên bác sĩ mới mách điều này cho ông Sầm.

Nghe vậy ông cũng để Khải Nam thực hiện.

Mười lăm phút sau có không ít người đi đến bệnh viện tình nguyện hiến máu cứu người mà Liễu Khánh An cũng được hai vệ sĩ đưa đến. Trong số những người đến đây có người mang bệnh trong người, có người không đủ điều kiện để hiến máu, còn lại một người đàn ông và Liễu Khánh An.

Bác sĩ muốn chọn người đàn ông nhưng Liễu Khánh An đã nhanh chóng giành quyền được hiến máu cho Dương Ái Vân. Khó khăn lắm cô mới xin được ba mẹ đến đây làm sao có thể không hiến cho được. Cho nên sau khi cân nhắc bác sĩ quyết định để cô truyền máu.

Khi Liễu Khánh An vừa vào trong phòng cấp cứu thì Sầm Hạo Nhiên cũng chạy đến nơi. Nhìn thấy ông Sầm hắn chào một tiếng lại hỏi: “Cháu nhận được tin nên đến, anh họ và chị dâu thế nào rồi?”

“Cảnh Đình không quá nghiêm trọng, Ái Vân cần phải truyền máu, còn phải chờ mới biết.” Ông Sầm uể oải nói.

“Vâng.” Sầm Hạo Nhiên ngồi bên cạnh ông cũng nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại cồn cào.

Trong phòng hồi sức Vip, trên chiếc giường trắng tinh có gắn các thiết bị y tế Sầm Cảnh Đình từ từ mở mắt, mọi thứ trước mắt anh vẫn tối tăm như cũ, thân thể anh đau đớn đầu óc lại lưu chuyển, nhớ ra điều gì đó anh kinh hoàng la lên: “Ái Vân, Ái Vân, em ở đâu?”

Giọng điệu của anh trầm khàn chữ được chữ mất, bản thân lại lộn xộn muốn chống tay gồng dậy nhưng vô cùng chật vật, Phong Đại trong nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy thiếu gia của mình sắp rơi xuống giường vội vàng chạy đến: “Thiếu gia, anh nằm yên đi, bác sĩ nói anh không thể cử động lung tung.”

Nghe được giọng của Phong Đại Sầm Cảnh Đình bắt lấy tay của hắn hỏi: “Ái Vân đâu? Cô ấy ở đâu rồi?”



“Thiếu gia, thiếu phu nhân còn cấp cứu, tôi, tôi ở đây trông anh nên cũng không rõ tình hình.” Phong Đại nhanh chóng nói.

Sầm Cảnh Đình nóng vội nói: “Đưa… Mau đưa tôi đến đó.”

“Nhưng, nhưng mà…” Phong Đại có chút chần chừ, tình hình của thiếu gia thế này sao hắn có thể đưa người đi.

Sầm Cảnh Đình gầm lên: “Lời tôi nói cậu không nghe rõ sao?”

Phong Đại sợ hết hồn không còn cách nào khác chỉ có thể tìm một chiếc xe lắn đưa người đi như mong muốn.

Ông Sầm thấy anh được đưa đến thì kinh ngạc, tức giận với Phong Đại: “Ai cho cậu mang nó tới đây?”

Phong Đại cảm thấy vô tội nhưng không dám cãi, Sầm Cảnh Đình gắng gượng nói: “Vợ cháu sao rồi?”

Ông Sầm nhìn thằng cháu yếu ớt đến nói cũng nói không ra hơi của mình bất lực, Sầm Hạo Nhiên tốt bụng nói: “Phòng cấp cứu còn chưa mở.”

“Sầm Hạo Nhiên.” Sầm Cảnh Đình nghe thấy giọng của Sầm Hạo Nhiên thì thay đổi sắc mặt.

Sầm Hạo Nhiên lên tiếng, giọng nói chứa ý cười: “Anh họ.”

Đúng lúc này phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ lên tiếng nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân mất máu quá nhiều lại mang thai nên khó lòng cứu được.”