Bên này Sầm Cảnh Đình điều chỉnh lại tâm trạng quay về phòng với Dương Ái Vân. Mặc dù anh che giấu rất tốt nhưng cô vẫn nhìn ra điều bất thường.
“Đình, anh quay lại rồi.”
“Ừm.” Sầm Cảnh Đình không nói nhiều chỉ ôm lấy cô, còn ôm rất chặt.
Dương Ái Vân càng khẳng định người này có vấn đề, cô nhỏ nhẹ hỏi: “Đình, có chuyện gì vậy? Nói với em được không? Anh thế này em hơi lo.”
“Ái Vân, nếu không gả cho anh em sẽ chọn một người đàn ông thế nào?” Sầm Cảnh Đình mờ nhạt hỏi cô.
Dương Ái Vân ninh mi lại thản nhiên hỏi: “Sao đột nhiên anh hỏi như vậy?”
“Trả lời anh được không?” Giọng điệu của anh vô cùng tha thiết, cằm tựa lên vai cô.
Dương Ái Vân biết anh có tâm sự trong lòng cô bảo: “Thì vẫn là anh thôi. Đình, trước khi gả cho anh em không như những cô gái khác suy nghĩ người chồng tương lai của mình thế nào. Bỗng một ngày đẹp trời em gả cho anh, như vậy người đàn ông định mệnh của em chẳng phải là anh sao? Cho dù có quay lại thời gian bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng là anh mà thôi.”
Sầm Cảnh Đình nghe được lời này có phần chấn động lại như ngỡ ra điều gì đó. Đúng vậy, dù quá khứ, hiện tại hay tương lai cô cũng chỉ là của anh mà không phải ai khác, tuyệt đối không có người nào được phép cướp cô đi.
“Ái Vân, anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em, không để bất cứ ai làm điều này.” Sầm Cảnh Đình bỗng chốc kiên định nói.
Nghe vậy Dương Ái Vân cười nhẹ: “Là anh nói đó, em cũng chỉ muốn ông xã bảo vệ thôi, người khác em sẽ không nhận.”
Câu này của cô như liều thuốc an thần trấn định lại lòng anh, Sầm Cảnh Đình thở nhẹ một hơi, Dương Ái Vân cũng không truy hỏi Sầm Hạo Nhiên gặp anh có chuyện gì, chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì, nếu không chồng cô cũng không có biểu hiện thế này.
Sầm Hạo Nhiên rốt cuộc đang muốn cái gì chứ? Mập mờ với Khánh An lại năm lần bảy lượt gây đả kích tinh thần cho Sầm Cảnh Đình, mục đích của anh ta thật sự khiến người ta khó hiểu lại không khỏi lo lắng phập phồng.
……………………
Ở thêm vài ngày nữa Sầm Cảnh Đình và Dương Ái Vân cuối cùng cũng xuất viện, người đón bọn họ là quản gia Từ và Sầm Cảnh Đông. Tập đoàn Sầm Gia có chuyện nên ông Sầm không thể đến, bà Nhung vẫn lấy lý do bị bệnh còn những khác đều có việc của mình.
Lại nói từ khi bọn họ nhập viện những người trong nhà họ Sầm cũng chỉ đến một lần “thể hiện tình cảm” ngoài ra cũng chỉ có Sầm Cảnh Đông thỉnh thoảng ghé thăm.
Ngồi trên xe Sầm Cảnh Đông cứ liên tục nhìn hai người dường như muốn nói gì nhưng còn chưa dám lên tiếng.
Dương Ái Vân để ý sắc mặt cậu rối rắm thì chủ động lên tiếng: “Có gì khó nói sao?”
“Không, không có gì ạ.” Sầm Cảnh Đông rũ mắt, hai tay nắm lấy quần áo.
Dường như nghĩ tới điều gì đó cô hỏi: “Cậu đã nói chuyện với ông chưa?”
Sầm Cảnh Đông lắc đầu: “Công ty và anh chị xảy ra chuyện ông cứ chạy đôn chạy đáo em không có thời gian nói.”
“Mẹ vẫn bắt cậu kết hôn sao?”
“Vâng, tối nay mẹ bảo em đến nhà họ nói chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?” Sầm Cảnh Đình im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng hỏi.
Không nghĩ anh trai sẽ hỏi chuyện Sầm Cảnh Đông có chút kích động lại mấp máy môi không dám nói, chỉ có thể nhìn Dương Ái Vân cầu cứu. Mặc dù nhìn thấy nhưng cô chỉ bảo: “Cậu tự nói với anh ấy đi, hai người là anh em anh ấy sẽ không bỏ mặc cậu.”
Câu nói của cô lại tiếp thêm sức mạnh cho Sầm Cảnh Đông, cậu nhìn anh hít sâu một hơi sau đó mới nói: “Mẹ, mẹ muốn em đến công ty nhưng ông không đồng ý, cho nên mẹ để em kết hôn với con gái của giám đốc Hàng, như vậy ông ấy sẽ đưa em vào công ty.”
“Hừm! Bà ấy tính toán thật hay.” Sầm Cảnh Đình nghe xong sắc mặt trầm xuống, trước nay anh đều biết mẹ có mong muốn nâng đỡ Cảnh Đông vào công ty, lúc trước cũng đã nói với anh một lần nhưng thời điểm đó chưa thích hợp, hơn nữa muốn vào công ty cũng phải có năng lực, Cảnh Đông lại không hiểu gì về kinh doanh anh làm sao đưa người vào được.
Trong công việc Sầm Cảnh Đình công tư phân minh, dựa vào năng lực tuyển người không bảo kê cho người nhà. Khi anh giải thích cho mẹ thì bà ấy lại không nghe còn nghĩ anh ghen tị Cảnh Đông có được sự yêu thương của mẹ nên mới không cho nó vào. Từ đó mối quan hệ mẹ con của anh và bà ấy cũng xa cách thêm một chút.
Đến giờ phút này bà ấy vẫn chưa thôi ý định này anh cũng hiểu được cố chấp của mẹ mình. Nhưng đến nỗi nhờ người ngoài đưa con mình vào công ty thì anh chỉ có thể trào phúng trong lòng.
Sầm Cảnh Đông nhìn anh trai mím môi, người có thể giúp cậu không có bao nhiêu người, chỉ có ông nội có quyền lực trong nhà mới dễ nói chuyện. Còn anh hai mẹ càng không để lọt tai, cho nên cậu mới chần chừ không nói. Hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng có chút gượng gạo.
“Cảnh Đông.” Sầm Cảnh Đình đột nhiên gọi tên em trai khiến cho người đối diện thụ sủng nhược kinh, ánh mắt không khỏi lóe lên sự chờ mong.
“Anh, anh gọi em?”
“Có muốn vào công ty không?” Sầm Cảnh Đình nghiêm túc hỏi.
Sầm Cảnh Đông hơi bất ngờ lại cúi mặt trả lời: “Em, em chỉ muốn chơi đàn, em không thích kinh doanh, học cũng không vào. Em đã nói điều này với mẹ nhưng mẹ vẫn ép em học rất nhiều thứ.”
“Đã học được những gì rồi?”
“Kinh tế - Tài chính, bất động sản, marketing…” Sầm Cảnh Đông liệt kê từng chuyên môn mình đã được học, nói ra thì rất nhiều nhưng một thứ cậu cũng không hiểu.
Sầm Cảnh Đình lại hỏi: “Có hứng thú với cái nào không?”
“Không, em nói rồi em chỉ thích học đàn.” Sầm Cảnh Đông nhấn mạnh một lần nữa.
Ngẫm nghĩ một chút Sầm Cảnh Đình bỗng lên tiếng: “Ngày mai đến thư phòng lầu hai.”
“Anh, ý anh là?” Sầm Cảnh Đông không hiểu muốn hỏi nhưng Sầm Cảnh Đình không nói chi tiết.
Cậu hoang mang nhìn Dương Ái Vân, cô lại cười nói: “Cậu nghe anh cậu là được.”
“Vâng.” Sầm Cảnh Đông lúc này mới gật đầu.
Lúc này Phong Đại đột nhiên chen vào cuộc trò chuyện của ba người: “Thiếu gia, bên công ty có chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì?” Sầm Cảnh Đình nhíu mày nói.
“Thành Trung báo chủ tịch của Minh Tường cầm theo bản chuyển nhượng cổ phần của thiếu phu nhân đến Sầm Gia nhập cổ đông. Giấy trắng mực đen rõ ràng chủ tịch chưa biết làm sao đành phải dùng kế trì hoãn.” Phong Đại báo lại tình hình, Thành Trung là thư ký cũ của Sầm Cảnh Đình ở Sầm Gia, hiện tại đang đi theo ông Sầm, mọi chuyện của công ty gần đây đều là nhờ người này báo lại.
Sầm Cảnh Đình nghe tin báo vẻ mặt hiện lên lãnh ý cũng có tính toán trong đó. Dương Ái Vân chưa hiểu lên hỏi: “Cậu nói là cổ phần của tôi sao? Chuyển nhượng là thế nào?”
“Tôi cũng không rõ chỉ nghe Thành Trung nói trên bản chuyển nhượng này có dấu điểm chỉ của cô, điều này chứng minh cô đã bán phần trăm của mình cho ông ta.” Phong Đại một lần nữa giải thích.
Dương Ái Vân nghe càng thêm kinh nghi: “Tôi, tôi điểm chỉ từ lúc nào?”
“Có lẽ là khi chúng ta bị bắt.” Sầm Cảnh Đình lên tiếng, lại nắm lấy tay cô.
Dương Ái Vân là người thông minh, nghe cái đã hiểu: “Ý anh là bọn chúng lợi dụng lúc em ngất đi điều khiển em điểm chỉ.”
“Ừm.” Sầm Cảnh Đình xác nhận ý nghĩ của cô, Dương Ái Vân có chút tự trách: “Em đúng là bất cẩn mà.”
“Không việc gì, em không cần lo lắng những vấn đề này để anh giải quyết, đồ của em không ai có thể lấy đi được, anh không cho phép.” Sầm Cảnh Đình lạnh lùng nói.
Dương Ái Vân nghe vậy thì tựa vào lòng anh: “Giao cả cho anh, nếu cần em hỗ trợ anh cứ nói, chúng ta là vợ chồng nhất định phải đồng lòng.”
“Ừm.” Sầm Cảnh Đình ôm bả vai cô.
Phong Đại nhìn bộ dạng này của anh mà cảm động trong lòng, cuối cùng bộ dáng quyết đoán của thiếu gia cũng quay trở lại.
Về đến nhà là 6 giờ tối, hai người vừa bước vào biệt thự thì có một cô hầu chạy đến nói: “Đại thiếu gia, ông chủ muốn gặp anh.”
“Được.” Sầm Cảnh Đình không từ chối như mọi khi, vừa lúc anh cũng có chuyện muốn nói với ông.
Anh lại căn dặn: “Phong Đại cậu đưa Ái Vân về phòng giúp tôi, Khải Nam đi cùng tôi.”
Thấy anh sắp đi cô lại bắt tay anh lại, Sầm Cảnh Đình nghiêng đầu, tuy không thấy nhưng mặt đối diện với cô dịu giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Em đi cùng được không, em cũng muốn nói với ông về chuyện cổ phần. Nhưng nếu bất tiện em nói chuyện sau cũng được.” Dương Ái Vân bảo, nói gì thì nói cô cũng có một phần trách nhiệm trong đây. Mặc dù nói giao cho anh nhưng cô cũng phải có lời giải thích với ông một cách trực diện.
“Không phải là không được, anh chỉ lo sức khỏe của em, ban nãy vừa nói đề anh giải quyết rồi mà em lại không tin tưởng anh sao?” Giọng điệu của anh có chút lạc đi, vụ việc của mẹ cô lần trước cũng vậy, rõ ràng bảo tin tưởng anh để anh lo tất cả vậy mà…