Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 36: Khoảnh khắc yên bình



“Không ăn.” Sầm Cảnh Đình dứt khoát từ chối.

Dương Ái Vân nhíu mày: “Anh lại sao nữa? Dù tâm trạng không tốt cũng nên ăn chút đi, hay anh muốn tôi đút mới chịu?”

“Tôi muốn an tĩnh, Dương Ái Vân, cô cứ lo cho vị trí của mình, đừng xen vào chuyện của tôi, dù tôi thế nào cũng không cần một người phụ nữ như cô bên cạnh.” Anh không muốn cô nhìn anh với ánh mắt thương hại hay tội nghiệp, anh biết cô tỏ ra tốt với mình cũng chỉ vì sức ép của ông nội mà thôi, cô hoàn toàn không thật tâm, vậy thì anh cũng không cần điều đấy.

Dương Ái Linh đã như vậy Dương Ái Vân sẽ tốt hơn sao?

Bị một người phụ nữ lừa dối là đủ rồi anh không cần bị lừa thêm lần nữa.

Người đàn ông này lại tỏ thái độ rồi đấy, Dương Ái Vân cũng không chịu thua: “Vị trí của tôi à, tôi đang là vợ của anh đấy, anh không muốn tôi bên cạnh thì tôi càng muốn bên cạnh anh, để xem ai phục ai trước.”

Dứt lời cô đi tới bàn cơm tự mình ăn trước, đang đói bụng không rảnh quan tâm những người cố chấp.

Trong phòng chỉ có tiếng bát đũa va chạm vào nhau, một người ăn ngon miệng, một người lại chìm đắm trong suy tư của mình.

Cô nói gì? Muốn bên cạnh anh sao? Chẳng qua cũng chỉ vì không muốn phật lòng ông nội mà thôi, có mấy phần thật lòng.

Lúc này ai nói gì Sầm Cảnh Đình cũng chỉ cảm thấy toàn là lời giả dối, anh chán chường nằm ngửa ra sau thành giường, hai tay buông thõng xuống.

Chưa đầy ba phút anh lại cảm nhận được có người bên cạnh, Sầm Cảnh Đình hơi nghiêng đầu, không xác định lên tiếng: “Cô còn chưa đi sao?”

“Há miệng.” Dương Ái Vân chỉ thốt ra hai chữ.

“Cô ra lệnh cho…” Sầm Cảnh Đình còn chưa nói xong một thìa canh được đưa vào miệng anh.

Sầm Cảnh Đình không kịp phản ứng nước canh đã trôi tuột vào cổ họng, anh cảm nhận được mùi gà và sâm nồng đậm, không đến nỗi sặc như lần trước nhưng hai đầu lông mày lại khẽ nhíu lại.

“Ai cho cô làm vậy?” Khuôn mặt anh có chút tức giận.

Dương Ái Vân ngồi xuống bên cạnh anh, cách chỉ khoảng 5cm, cô lại đưa muỗng thứ hai đến bên miệng anh: “Cơm canh đến miệng anh còn tức giận cái gì?”

“Tôi đã bảo không ăn, cô nghe không hiểu sao?” Sầm Cảnh Đình xẵng giọng.



Dương Ái Vân không chấp người đang tức, cô nhỏ nhẹ bảo: “Tôi chỉ hiểu anh đang đói bụng cần nạp năng lượng.”

“Cứ tưởng anh đã nghĩ thông rồi, sao vẫn còn tức giận như thế, không thể trách tôi nói anh trẻ con được, anh xem có người lớn nào còn bỏ ăn như anh không?” Giọng nói của Dương Ái Vân thoang thoảng bên tai anh, bàn tay của cô giữ nguyên, không ép anh.

Tai anh khẽ run, môi cũng mấp máy như muốn nói cái gì đó, lại không thể thoát ra khỏi miệng.

Mọi cử chỉ của anh cô đều xem rõ ràng, chỉ nói thêm một câu: “Tôi không muốn nói nhiều như thế, ăn hay không anh cho tôi biết.”

Thời gian tích tắc trôi qua, không biết bao lâu đến khi Dương Ái Vân muốn thu tay về Sầm Cảnh Đình bỗng mở miệng uống hết thìa canh trên tay cô.

Dương Ái Vân thở nhẹ một hơi, cô lại lấy thêm chút thịt gà cùng chút sâm cho anh ăn kèm, mặc dù không thích sâm cho lắm nhưng Sầm Cảnh Đình vẫn ăn.

Cứ thế cũng hết một chén canh, cô để chén xuống lại rút một tờ khăn giấy trên bàn lau khóe miệng cho anh. Sầm Cảnh Đình cảm nhận rõ động tác của cô, anh có chút run run, không biết vì sao mình lại để cô đút canh. Thế nhưng anh lại không ghét ngược lại cảm thấy canh có chút ngọt.

Lau xong cô lại hỏi: “Có muốn ăn thêm không?”

“Không.”

“Vậy tôi rót nước cho anh.” Dương Ái Vân đứng dậy tiện thể mang cái chén đi, không còn cảm nhận cô ở bên cạnh nữa anh lại cảm thấy hơi ấm biến mất, cái lạnh lại chợt bủa vây.

Bên này Trần Khải Nam đã báo cáo xong tình hình chiều nay cho ông Sầm, chỉ thấy sắc mặt ông có chút âm trầm, mãi một lúc lâu mới nói: “Được rồi, cậu tiếp tục ở bên cạnh thằng bé, nếu không phải trường hợp khẩn cấp không cần ra tay.”

Trần Khải Nam hiểu ý của ông nên bảo: “Vâng, ông chủ, tôi xin phép.”

“Ừ, đi đi.” Ông Sầm phất phất tay.

Trần Khải Nam đi ra ngoài lại bắt gặp quản gia Từ cùng một cô gái mặc vest, có khuôn mặt lạnh như tiền đi vào. Tuy nhiên dù biểu cảm lạnh nhạt cũng không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp, mỹ miều của cô.

Hắn lên tiếng chào hỏi: “Nhị tiểu thư.”

“Ừ.” Cô gái chỉ ừm một tiếng lại lướt qua người hắn, cũng không nhìn một cái.

Nhìn bóng dáng cô gái ánh mắt của Trần Khải Nam hơi cụp xuống, bàn tay không tự chủ được nắm lại, đến khi cô gái vào trong phòng mới xoay người rời đi.



Bên trong ông Sầm đang định hút điếu cày thì giọng nói của quản gia vọng vào: “Thưa ông chủ, Tuệ Nhi tiểu thư về rồi.”

Bàn tay của ông dừng lại một chút khàn giọng nói: “Bảo con bé vào đây.”

Cô gái mặc vest mở cửa đi vào, quản gia Từ lại rời đi.

“Cháu chào ông, cháu về rồi ạ.” Sầm Tuệ Nhi đến trước cái bàn nơi ông Sầm đang ngồi chào hỏi.

Ông Sầm nhìn cô gật gù: “Khổ cho cháu rồi, dự án thuận lợi chứ?”

“Vâng, bên họ đã đồng ý hợp tác, hợp đồng đây, ông xem.” Sầm Tuệ Nhi đưa bản hợp đồng cho ông.

Ông Sầm nhận lấy mở ra xem hai trang đầu, sau đó gấp lại để lên bàn: “Cháu làm tốt lắm, ta rất hài lòng, phải rồi, Cảnh Đình lấy vợ, cháu qua chào hỏi chị dâu một tiếng đi.”

“Cháu biết, ngày mai cháu sẽ qua bên đó.” Sầm Tuệ Nhi tuy ở Pháp nhưng vẫn nhận được thông tin ở đây, hôn lễ của anh họ ông cũng không gọi cô về nên Sầm Tuệ Nhi ở lại Pháp giải quyết hợp đồng của công ty.

“Ừ, cháu cũng mệt rồi về nghỉ đi, mai ta sẽ nói chuyện với cháu trên công ty.” Ông Sầm nói, không nói chuyện bên lề.

Sầm Tuệ Nhi đứng đó, muốn nói gì lại thôi: “Dạ, cháu xin phép.”

Bên này Dương Ái Vân vừa tắm xong lại đi đến bên bàn trang điểm sấy tóc, Sầm Cảnh Đình nằm trên giường cách cô không xa, nghe thấy tiếng máy sấy và mùi hoa lily anh khẽ động một chút.

Dương Ái Vân tạm tắt máy sấy lên tiếng: “Tôi đã pha sẵn nước ấm cũng chuẩn bị đồ cho anh rồi, ngay bên bồn tắm, anh vào tắm đi, cũng 8 giờ rồi đừng tắm khuya quá.”

Nghe được cô thúc giục anh lại nói: “Cô không nhất thiết phải làm vậy, tôi không tật, hay cô cũng nghĩ tôi mù rồi cái gì cũng không làm được.”

Nghĩ vậy lòng anh càng thêm khó chịu.

“Tôi biết, nhưng tôi muốn làm vậy, anh là chồng của tôi mà, lẽ nào tôi lại không thể làm điều này cho anh sao. Mai mốt tôi ốm đau bệnh tật đổi lại anh chăm sóc tôi. Tôi ấy à, không làm chuyện thiệt thòi bao giờ.” Dương Ái Vân tiếp tục bật máy sấy hong tóc, cô không muốn để tóc ướt đi ngủ đâu.

Lời nói của cô một lần nữa đánh vào trái tim Sầm Cảnh Đình, anh vô thức nắm chặt chăn, không lên tiếng cũng không động đậy, anh còn chưa chấp nhận việc cô là vợ, vậy mà cô hết lần này đến lần khác lại nhắc hai chữ vợ chồng với anh. Nơi lồng ngực lại bắt đầu nóng dần lên, cũng không biết đây là cảm giác gì.

Cuối cùng chờ khi Dương Ái Vân đi nghe điện thoại Sầm Cảnh Đình mới từng bước đi vào nhà tắm, căn phòng này không hề làm khó bước chân của anh, ngồi vào bồn tắm anh lại cảm thấy bình thản lạ thường, cảm giác đau đớn cũng dần vơi đi, không mãnh liệt như ban đầu nữa.