Nghe những lời như vậy Dương Ái Vân chỉ cảm thấy nực cười: “Ai nói với ba con không muốn gả cho người mù, Dương Ái Vân con đã gả cho ai thì là vợ của người đó, không phải ba nói ly hôn sẽ ly hôn.”
“Ái Vân, con nguyện ý cả đời ở bên cạnh thằng mù sao? Nó sẽ không mang lại hạnh phúc cho con đâu, nghe ba đi.” Bên kia không ngờ cô nói vậy, giọng ông Thanh trầm xuống.
Dương Ái Vân chỉ thêm rét buốt, cô lạnh giọng nói: “Lúc đầu con gả thay cho Dương Ái Linh sao không thấy ba nói điều này, ba xem con là gì?”
Ông Thanh lặng đi vài giây, dường như cũng cảm thấy có lỗi một chút, thế nhưng chuyện công ty gấp rút hơn, ông ta cũng không suy nghĩ được nhiều.
“Ái Vân, đó chỉ là tình huống bất đắc dĩ thôi, tha lỗi cho ba đã không suy xét kỹ lưỡng. Bây giờ ba hối hận rồi, con về đây đi.”
“Về! Ba à, ba nói điều này có phải quá muộn rồi không, bây giờ nhà của con chỉ có mỗi Sầm Cảnh Đình mà thôi, ngoài ra con cũng không biết mình còn căn nhà nào nữa.” Dương Ái Vân nói xong thì buông thõng bàn tay xuống, không tắt máy nhưng muốn nghe bên kia nói thêm câu nào nữa.
Cô đứng trước lan can, nhìn màn đêm đen kịt trước mắt, lòng cô của u ám đi vài phần.
Bên trong, sau bức tường người đàn ông khẽ nhắm chặt mắt, hai bàn tay cứ nắm vào rồi mở ra, biểu thị tâm tình rối rắm của mình.
Bên này Dương Tuấn Thanh gọi đến khàn cổ cũng không thấy Dương Ái Vân đáp trả, ông tức giận siết chặt điện thoại.
Bà Tuyết theo dõi biểu cảm của ông ta lại hỏi: “Thế nào rồi?”
“Nó không đồng ý.” Dương Tuấn Thanh ngửa ra sô pha xoa trán.
“Chết tiệt! Con bé này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, có lợi cho nó nhưng lại không muốn.” Bà Tuyết vừa tức giận vừa sốt ruột, công ty của Dương Gia đang vô cùng căng go, nếu không có nguồn vốn gấp sẽ có nguy cơ thua lỗ nặng, chưa kể còn bị mất uy tín, đây là điều không ai muốn.
………………..
Biệt thự Thiên Sơn.
Người phụ nữ quấn quýt bên cạnh người tình xong thì thở dài một hơi nhẹ, người đàn ông yêu chiều lên tiếng: “Sao thế baby, anh còn chưa làm em thỏa mãn hả?”
“Không có, anh làm rất tốt.”
“Vậy sao lại thở dài?” Bàn tay của người đàn ông đưa lên cằm người phụ nữ nựng nhẹ một cái.
“Vốn tưởng có thể giải quyết con bé kia sớm nhưng đám người kia quá ngu xuẩn, một đứa con gái cũng không làm gì được.” Giọng điệu của người phụ nữ có chút bực bội.
Người đàn ông nghe vậy cười khẽ: “Chuyện vặt vãnh, baby có muốn anh giúp em không?”
“Chuyện nhà thôi, em giải quyết được.”
“Vậy anh sẽ hiến kế cho em.”
“Kế gì?” Người phụ nữ nâng mắt nhìn người đàn ông của mình.
………………
Dương Ái Vân đến học viện Linh Xuân lại cảm thấy không khí trong đây có vẻ khác thường, không đúng, phải nói là ánh mắt mọi người nhìn cô có chút kỳ dị, giống như cô đã làm chuyện tày đình gì khiến mọi người nhìn như vậy.
Trong lúc cô nghi hoặc thì phía sau vang lên tiếng nói vội vàng của Liễu Khánh An: “Ái Vân, Ái Vân, Ái Vân…”
Dương Ái Vân quay đầu nhìn cô bạn mồ hôi nhễ nhại của mình, chưa kịp hỏi gì đã bị cô ấy kéo tay: “Cậu vào đây với tớ.”
Liễu Khánh An kéo cô một mạch vào văn phòng riêng của mình, miệng còn thở hổn hển. Dương Ái Vân để cô ấy thở, không nói gì chỉ nghi hoặc, mới sáng sớm mọi người bị làm sao vậy?
“Phù, phù, mệt chết tớ.”
“Cậu hấp tấp cái gì? Có ma đuổi hả?” Dương Ái Vân đùa vui hỏi.
Liễu Khánh An đột nhiên chống một tay lên tường, nhìn cô một cách nghiêm túc, sau đó mở lời: “Cậu… Khai thật đi.”
Liễu Khánh An cũng là người thẳng thắn nên nói toẹt ra: “Cậu lấy chồng rồi.”
“Hửm?” Cô nhướng mày.
Liễu Khánh An tiếp lời: “Người đó còn là Sầm đại thiếu gia, đúng chứ?”
Dương Ái Vân nghe lời cô bạn suy nghĩ một chút lại thản nhiên hỏi: “Cậu biết từ đâu?”
“Cậu trả lời tớ trước.” Giọng nói của Liễu Khánh An rất kiên quyết, giống như đối phương không trả lời thì mình cũng không đáp.
“Đúng vậy.” Dương Ái Vân thừa nhận, chuyện này sớm hay muộn gì Khánh An cũng sẽ biết nên cô cũng không giấu.
“Cái… Cái gì? Thật, thật sự là như vậy.” Hai mắt của Liễu Khánh An trợn ngược, không tin lời mình nghe thấy, còn loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Nhìn cô bạn đang bị kích động, cô hỏi: “Ở đâu cậu biết được tin này?”
“Trên mạng đó, bây giờ ở đâu cũng loan truyền tin cậu vì muốn trèo cao nhà họ Sầm nên gả thay Dương Ái Linh, tớ không tin nên mới chất vất cậu, Ái Vân, cậu nói cho tớ biết, đây là chuyện gì chứ?” Nếu là dân tình đồn cô không tin nhưng đằng này Ái Vân cũng thừa nhận, cô có thể không tin sao.
Dương Ái Vân nghe bạn nói trước tiên rút điện thoại ra xem, cô vừa mở màn hình hàng loạt thông báo hiện lên, đa số là báo mạng và chỉ có đúng một tin.
“Đại tiểu thư Dương Gia muốn làm dâu thượng lưu thay em gái gả vào Sầm Gia, trong lễ tân hôn sắp đặt mọi chuyện, lừa dối gia tộc hai bên…”
Theo đó cũng có thêm vài tin với tiêu đề: “Chị gái dành chồng em gái.”
“Cô gái xấu xí sợ không gả được vào hào môn hãm hại em gái giật chồng trèo cao.”
Toàn là những tiêu đề đổ tội cho Dương Ái Vân đi kèm theo đó khuôn mặt của cô cũng được đăng khắp mặt báo với nội dung.
“Lộ rõ khuôn mặt xấu xí của Dương đại tiểu thư.”
Bên dưới một loạt bình luận: “Lâu nay không thấy Dương đại tiểu thư xuất hiện hóa ra là một kẻ xấu à.”
“Chà! Xấu còn đòi còn đòi làm sang, cướp chồng em gái.”
“Ấy, người ta xấu mới sợ không gả được đó.”
Bao nhiêu lời bình luận mỉa mai đập vào mắt cô, nhưng cô chỉ dừng lại trước một comment: “Sầm đại thiếu gia mù, Dương đại tiểu thư lại là kẻ xấu xí, vợ xấu chồng mù thật sự hợp đôi.”
Dương Ái Vân xem điện thoại rồi đứng lặng không nói gì, Liễu Khánh An không nhịn được lên tiếng: “Ái Vân, cậu nói gì đi.”
“Cậu tin tớ không?” Cô chỉ hỏi một câu.
“Đương nhiên rồi.” Liễu Khánh An chắc nịch, nếu không tin tưởng Ái Vân cô chẳng sốt ruột như vậy.
Biệt thự nhà họ Sầm.
“Chậc, chậc, tôi nói mà, con nhỏ xấu xí đó làm sao có thể gả vào đây, hóa ra là giở chiêu trò, kinh tởm.”
“Đã vậy còn lên mặt với chúng ta, kỳ này tôi xem ông chủ sẽ xử lý cô ta thế nào.”
“Chắc chắn là đuổi đi rồi.”
Trong vườn ánh nắng chan hòa, không khí vô cùng tốt giữa vườn có một cái đình nghỉ mát, người đàn ông ngồi trên ghế bành tắm nắng, hai mắt không mở, đôi tai lại nghe rõ những lời bàn tán cách đó không xa.
Anh nhíu mày, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
Một vệ sĩ đứng bên cạnh trả lời: “Thưa thiếu gia, họ đang bàn tán chuyện của thiếu phu nhân, sáng nay có một tài khoản ẩn danh bóc phốt đại thiếu phu nhân lừa gia tộc họ Sầm gả thay em gái vào đây. Còn nói cô ấy là một kẻ xấu xí đòi trèo cao.”
“Ai làm?” Giọng điệu của anh có chút âm trầm.
“Tôi cũng không rõ.”
“Tra đi.” Sầm Cảnh Đình ra lệnh, còn nói thêm một câu: “Tất cả tin tức đều phải tan biến, kẻ nào dám nói một câu tự biết mà làm.”
“Vâng, thiếu gia.” Vệ sĩ gật đầu, nghe lệnh, tiến vài ba bước đến chỗ đám người làm vườn quát lên: “Im hết cả đi, thiếu gia đang ở đây kẻ nào dám nói linh tinh.”
Đám người đang bàn tán nhộn nhịp nhìn thấy vệ sĩ lập tức im bặt.
Sầm Cảnh đình sắc mặt đanh lại, cũng không biết bao lâu rồi mình mới lại quan tâm một chuyện bao đồng thế này. Nhưng mà nghe những lời kia anh vô cùng khó chịu.