Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 81: “Buông chồng tôi ra được rồi đấy”



Lúc này ở nơi hướng về phía đông có một người phụ nữ chạy thục mạng không phân biệt phương hướng, cả người lấm lem, đầu tóc cũng rối tung rối mù, trước khi chạy khỏi biệt thự phía tây cô ta đã phải trốn sau mấy bụi cây trong vườn, lúc này đây mới có cơ hội chạy, theo bản năng chạy về phía trước.

Chưa được bao lâu thì nghe thấy phía sau có những tiếng bước chân đuổi theo, dù mệt rã rời nhưng người phụ nữ cũng không dám dừng dù chỉ là một phút, chạy còn nhanh hơn bình thường.

Mắt thấy căn biệt thự trước mặt cô ta có chút vui sướng, chạy thêm một lúc nữa thì nhìn thấy đôi người đang đi về phía này.

Nhìn người đàn ông cô ta muốn rớt nước mắt, đang tính chạy về phía này thì phía sau nghe thấy vài tiếng nói.

“Cô ta ở phía trước, mau, mau bắt lấy người.”

Sắc mặt của cô ta trắng bệch có thể nhìn ra được sự sợ hãi nhưng gặp được người trước mặt cô ta lại có thêm lòng tin chạy tiếp.

Vừa chạy vừa gọi: “Anh Đình, cứu em, anh Đình.”

Hai người đang đi nghe thấy giọng nói thì đứng sững lại, Dương Ái Vân nhìn người trước mặt, dù có chút nhếch nhác nhưng cô vẫn nhận ra người này không ai khác chính là Dương Ái Linh.

Cô không biết Sầm Cảnh Đình có nghe được tiếng gọi của Dương Ái Linh hay không nhưng hoàn toàn không muốn anh đụng chạm đến người này nên muốn kéo anh đi hướng khác.



Thế nhưng cô lại chậm hơn người phụ nữ kia một bước, chưa kịp làm gì cô ta đã đi đến ôm chầm lấy người Sầm Cảnh Đinh, vô tình đẩy cô sang một bên.

Dương Ái Linh vớ được phao cứu sinh vừa khóc lóc vừa kể khổ với người đàn ông: “Đình, anh cứu em với, bọn họ muốn bắt em hành hạ, em chịu không nổi nữa rồi, anh phải cứu em, hu hu hu.”

Đột nhiên bị người phụ nữ ôm lấy thân thể của Sầm Cảnh Đình cứng đơ, nhất thời không có phản ứng.

Dương Ái Vân loạng choạng mấy bước mới ổn định được cơ thể, nhìn Dương Ái Linh khóc cầu cứu trong lòng Sầm Cảnh Đình mà anh lại không có phản ứng cô chợt cười lạnh: “Dương Ái Linh, cô khóc đủ chưa, buông chồng tôi ra được rồi đấy.”

Dương Ái Linh lúc này mới để ý đến cô, khuôn mặt phẫn hận nói: “Anh Đình vốn dĩ phải là chồng tôi mới đúng, chị cướp chồng người khác còn không biết xấu hổ mà ra lệnh cho ai.”

Không ngờ Dương Ái Linh đổi trắng thay đen cô cảm thấy tức cười nói: “Ban đầu là cô không cần anh ấy, bây giờ lại nói những lời này, người không biết xấu hổ là cô đấy, mau tránh ra đi đừng để tôi phải ra tay.”

“Cô muốn làm gì tôi?” Dương Ái Linh run nhẹ một cái, lại dui dụi vào người Sầm Cảnh Đình làm ra vẻ đáng thương nói: “Anh Đình, chị Vân thật đáng sợ, chị ấy chia cắt chúng ta cũng thôi đi, em đã nhường anh cho chị ấy rồi bây giờ chị ấy còn đe dọa em nữa, chị ấy thật quá đáng mà, anh nhất định phải bảo vệ em, hu hu.”

Dương Ái Vân càng nghe càng thêm cuối lạnh trong lòng, Dương Ái Linh này đúng là cái gì cũng có thể nói, cô không lý sự với cô ta nữa mà nhìn sang người chồng của mình.

“Sầm Cảnh Đình, ai mới là vợ anh, anh nói đi.” Giọng nói của Dương Ái Vân lạnh đi mấy phần, người đàn ông này trước mặt cô còn đứng yên để người phụ nữ khác ôm mình sao? Có để cô vào mắt không đây hay là nói anh không buông được Dương Ái Linh.

Nghĩ đến lý do phía sau máu nóng của cô sôi trào, đừng để cô nghe thấy anh không bỏ được cô ta, nếu vậy hôm nay cô chắc chắn sẽ cắt đứt sợi chỉ này với anh.

Nghe được câu hỏi của Dương Ái Vân thần thức của Sầm Cảnh Đình mới quay trở lại, từ nãy đến giờ Dương Ái Linh nói cái gì anh cũng không nghe lọt tai chỉ nghe được lời nói của Dương ái Vân.

Cái ôm của người phụ nữ trong lòng khiến anh cảm thấy chán ghét muôn phần, lúc trước có bao nhiêu ấm áp bây giờ chỉ còn lại lạnh lẽo và ghê tởm.

Lúc này anh không do dự mà đẩy mạnh cô ta qua một bên, đồng thời lạnh giọng nói: “Tránh ra.”

Dương Ái Linh bị đẩy té xuống đất, cô ta như không thể tin vào mắt mình, nghẹn giọng nói: “Anh Đình, anh, anh vậy mà đẩy em sao, anh, anh không còn yêu em nữa rồi sao? Rõ ràng anh đã nói sẽ yêu và bảo vệ em cả đời cơ mà, sao anh có thể như thế?”



Dương Ái Vân rất hài lòng với hành động của anh lại nghe Dương Ái Linh nói cô đi đến bên cạnh cô ta kéo Sầm Cảnh Đình qua một bên đứng chắn trước mặt anh nói: “Nghe mà thật buồn nôn.”

“Chị, chị cái thá gì mà dám nói tôi buồn nôn, chị đã cướp anh Đình của tôi mà còn lên giọng với tôi sao?”

“Bốp.” Cô ta vừa dứt lời thì nhận ngay một cái tát vào mặt.

“Đừng có ăn nói kiểu đó, ai cướp chồng ai? Chính cô đã đẩy người yêu của mình vào tay tôi, bây giờ còn dám giở giọng điệu đó sao? Cô không có tư cách đó đâu.” Dương Ái Vân lạnh lùng nói từng câu từng chữ vào mặt người dưới đất.

Dương Ái Linh ôm má đau điếng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô một cách hung tợn: “Chị, chị dám đánh tôi chị phải trả giá.”

Dứt lời cô ta đứng dậy giơ tay lên lao về phía Dương Ái Vân, cô nhìn hành động của cô ta nghiêng người tránh né đồng thời kéo theo người đàn ông phía sau. Cô mà tránh đi một mình cái tát này sẽ rơi xuống khuôn mặt anh tuấn của Sầm Cảnh Đình.

Mặc dù tức giận anh nhưng cũng không thể để anh chịu tổn thương nào, cô đúng là dễ dãi với anh mà.

Dương Ái Linh không tát được người, thân thể mất đà lao thẳng về phía trước té cái “Rầm.”

Đúng lúc này đám người vệ sĩ đồng loạt chạy tới hô to gọi nhỏ: “Mau bắt lấy cô ta.”

Bọn họ nhìn thấy hai người Sầm Cảnh Đình thì nhàn nhạt lên tiếng: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, làm phiền các vị rồi tôi xin phép đưa người này đi.”

“Được, các anh cứ tự nhiên.” Dương Ái Vân nhún vai một cái, chẳng quan tâm đám người này đang chơi trò gì.

Đám vệ sĩ nghe vậy cũng không khác sáo nữa, thế nhưng lúc bọn họ đang tính đưa người đi thì Sầm Cảnh Đình lại lên tiếng: “Khoan đã.”

Dương Ái Vân quay sang nhìn anh, mày liễu cau lại, người đàn ông này không phải rủ lòng thương muốn giúp Dương Ái Linh đó chứ.



“Cảnh Đình, anh muốn làm gì?” Cô kìm giọng hỏi.

Bên này Dương Ái Linh kịch liệt dãy dụa, không biết lấy đâu ra sức mạnh tách được hai người đàn ông đang giữ mình ra, chay nhanh về phía Sầm Cảnh Đình ôm chân anh.

“Anh Đình, bọn họ muốn bắt em đi, xin anh nghĩ đến tìm cảm của chúng ta mà cứu em, anh vẫn còn yêu em mà không phải sao, cứu em đi, em sẽ làm vợ anh.”

Đến giờ phút này rồi Dương Ái Linh vẫn còn vô sỉ nói ra được lời này, mặt của Dương Ái Vân nóng dần lên, đám vê sĩ vì có anh ở đây nên không ai dám hành động chỉ đứng yên tại chỗ.

Sầm Cảnh Đình chán ghét bàn tay đang ôm chân mình trầm giọng nói: “Buông ra đi, Dương Ái Linh, đừng mở miệng đóng miệng lại nói tôi còn yêu cô.”

“Anh Đình, sao anh lại nói vậy, chẳng phải anh liên tục nói yêu em sao?” Dương Ái Linh vẫn rất có lòng tin Sầm Cảnh Đình còn yêu mình sâu đậm, cô ta chi cần giả vờ đáng thương trước mặt anh, nhất định anh sẽ siêu lòng.

“Em biết rồi, có phải anh còn giận em vì đã nhường anh cho chị Vân không? Em đã nói với anh rồi em không còn cách khác, chị ta đã dùng thủ đoạn để lấy được vị trí thiếu phu nhân, chuyện đã rồi em không thể làm gì chị ta,” Dương Ái Linh vừa khóc vừa nói.

Dương Ái Vân nghe cô ta nói mà mắc mệt, Dương Ái Linh nào biết con người thật của cô ta đã bị Sầm Cảnh Đình nhìn thấu, giờ chỉ xem anh sẽ đối đãi với cô ta thế nào thôi.

Dù đang khó chịu nhưng cô tạm thời sẽ không can thiệp, đứng một bên xem người đàn ông này thể hiện.