Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 84: Trọng trách nặng nề



“Dù là vậy nhưng để chọn tổng giám đốc cũng phải xét đến nhiều yếu tố, cháu lại không biết gì làm sao mà quyết định được?” Chẳng lẽ lại bảo cô bốc thăm một trong hai người rồi chọn đại sao?

Ông Sầm nghe vậy gật gù: “Đúng vậy, vị trí tổng giám đốc không thể chọn bừa, cho nên cháu phải dựa vào hai bản dự án để đánh giá.”

“Dự án sao? Cháu không am hiểu về lĩnh vực kinh doanh làm sao mà phân tích.” Dương Ái Vân nhíu mày, ông Sầm đang giao cho cô nhiệm vụ khó khăn gì đây? Hay là nói rốt cuộc ông muốn cái gì.

“Chẳng phải cháu còn có Cảnh Đình sao?” Ông Sầm như có như không nói.

Dương Ái Vân nghe vậy rốt cuộc đã hiểu vì sao ông lại giao trọng trách này cho mình, ý đồ của ông đã hiện rõ, ông không phải muốn cô chọn mà muốn Sầm Cảnh Đình chọn, tuy nhiên Dương Ái Vân lại không chắc chắn.

“Anh ấy sợ là sẽ không quan tâm chuyện này.”

“Ta tin ở cháu, ta nghe quản gia nói dạo gần đây hai cháu rất tốt.” Ông Sầm đầy ẩn ý hỏi.

“Tâm trạng anh ấy đã tốt hơn, nhưng vẫn còn nhiều khúc mắc trong lòng.” Dương Ái Vân biết ông vẫn luôn dõi theo bọn họ, cô cũng không nề hà gì, chỉ là ông Sầm có phần đề cao cô quá rồi, có điều cô cũng chẳng thể từ chối chuyện này.

“Điều này ta cũng biết nhưng mà Ái Vân chuyện này chỉ có cháu mới gánh được trọng trách.”

Ông Sầm đã nói vậy rồi cô còn có thể từ chối sao? Dương Ái Vân đành ngậm ngùi đồng ý.



Sau đó cô được quản gia đưa cho hai bản dự án, tuy nó nhẹ nhàng nhưng cô lại thấy sức nặng đè nén.

Trở về biệt thự cô lại dược bà Nhung gọi vào trong phòng nói chuyện, dường như bà ta cũng nghe ngóng được tin tức, nhìn cô cầm hai bản dự án bà hỏi: “Ba chồng tôi đã nói gì với cô?”

“Chuyện ông nói con không thể nói rõ với mẹ được.” Dương Ái Vân trả lời.

Thái độ của Dương Ái Vân vẫn đáng ghét như vậy, bà Nhung không nhịn được cười lạnh: “Cô đừng tưởng tôi không biết ông ấy giao cho cô chuyện gì, Dương Ái Vân, cô mới vào nhà họ Sầm bao lâu cũng có mặt mũi quá nhỉ? Nói đi, có phải trước đó cô và ba chồng tôi đã có toan tính gì với nhau rồi đúng không?”

“Mẹ có gì thì cứ nói thẳng, Cảnh Đình đang chờ con, nếu mẹ không nói con xin phép đi trước.” Dương Ái Vân toan đứng dậy.

Bà Nhung nào để cô đi dễ dàng: “Ngồi xuống cho tôi, mẹ chồng chưa nói xong cô đã muốn đi rồi sao?”

“Vậy mẹ nói đi mẹ muốn gì ở con?” Dương Ái Vân nói thẳng, với người mẹ chồng này cô muốn tôn trọng cũng không thể tôn trọng nổi.

Bà Nhung cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Cô là con át chủ bài cuối cùng trong vị trí tổng giám đốc cho nên Tuyết Lê và Kim Liên chắc chắn sẽ đến tìm cô, vì vậy cô biết nên làm gì rồi chứ?”

“Ý mẹ thế nào con vẫn chưa hiểu.” Làm sao cô biết tính toán trong bụng mẹ chồng là thế nào.

“Tôi nói thẳng nhé, dù là Sầm Hạo Nhiên hay Sầm Tuệ Nhi lên chức tổng giám đốc đều không có lợi cho cái nhà này, vì vậy nếu hai người kia đến tìm cô cô nhất định không được để bọn họ được như ý muốn, chí ít cũng phải đưa ra được cái giá có lợi nhất cho chúng ta, nói đúng hơn mọi chuyện cô phải nghe theo người mẹ chồng là tôi, cô đã hiểu chưa?” Bà Nhung nói chuyện vô cùng sắc bén, câu nào câu nấy đều nhấn mạnh từng chữ.

Dương Ái Vân cuối cùng cũng hiểu người mẹ chồng này của mình muốn gì, cô cười nhẹ bảo: “Mẹ muốn lợi dụng con đối phó bọn họ sao?”

Bà Nhung nghe vậy hừ nhẹ: “Hừm, không thể nói là lợi dụng, dẫu sao cô cũng là con dâu của tôi, nghe theo tôi là thiên kinh địa nghĩa, lẽ nào cô còn muốn đối nghịch với tôi sao?”

“Con chỉ nghe theo lẽ phải, yêu cầu của mẹ thứ lỗi cho con không làm được.” Dương Ái Vân mục đích của mẹ chồng là gì nhưng cô tuyệt đối không làm chuyện này, đơn giản cô không muốn ai điều khiển mình.

Thấy cô từ chối bà Nhung đạp bàn một cái: “Cô dám không nghe tôi, Dương Ái Vân, cô càng ngày càng quá quắt rồi, hay cô có gian díu với Sầm Hạo Nhiên nên đã định bụng bỏ phiếu cho nó?”



“Mẹ nghĩ sao cũng được nhưng con không thể nghe theo mẹ, con xin phép đi trước.” Dương Ái Vân không thể nghe mẹ chồng nói thêm nữa, cô nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng.

Khi trở về phòng cô cũng gặp qua Sầm Cảnh Đông, đứa trẻ này mấy ngày nay bị mẹ chồng cô canh chừng vô cùng nghiêm ngặt, muốn đến gặp cô đều phải lén lút. Lại nói ngay cả phòng cũng bị chuyển lên tầng trên ở đối diện bà Nhung.

Nhiều lúc cô cũng không hiểu mẹ chồng mình đang suy nghĩ cái gì, tại sao bà ấy lại có những định kiến sai trái khiến người ta khó chịu như thế.

“Chị dâu, không ai theo chị chứ?” Sầm Cảnh Đông ngó nghiêng hỏi?

“Có vài người nhưng tôi đã nhờ Lam và Ly dẫn dụ đi rồi.” Trong căn nhà này đâu đâu cũng là tai mắt của bà Nhung làm cô nhiều lúc vô cùng khó chịu, cho nên mới bảo hai người mà mình mới đưa về thỉnh thoảng ngăn cản bọn họ.

Lam và Ly chính là hai cô gái lúc trước đã thả rắn dọa cô và Cảnh Đình, từ ngày được cô đưa về đây hai người cũng ngoan ngoãn một chút, ban đầu cũng bị bà Nhung ngăn cản nhưng cô nói tên ông nội ra bà cũng không dám nói gì.

Lại nói hai người hầu này sống ở đây cũng không dễ nhưng lại là người có chút chiêu trò cũng dọa được vài người, coi như được việc.

Sầm Cảnh Đông thờ phào nhẹ nhõm, lại lấy cái hũ giấu ở sau lưng ra đưa cho cô nói: “Đây là mơ ngâm em mua được từ chỗ một người bạn nhưng phải giấu mẹ mang về, anh hai rất thích uống nước mơ ngâm chị mang về thỉnh thoảng pha cho anh ấy.”

Dương Ái Vân nhìn hũ mơ trước mặt lại nói: “Tôi nghĩ cậu nên tự mình đưa cho anh ấy thì tốt hơn, không phải cậu cũng muốn gặp anh ấy sao?”

“Đúng là như vậy nhưng em sợ anh ấy tức giận.” Sầm Cảnh Đông gãi gãi đầu.

“Không sao đâu, ngày mai tôi đưa anh ấy ra ngoài cậu lựa cơ hội đưa cho anh ấy, gần đây Cảnh Đình đã tốt hơn rồi, sẽ không nổi giận đâu.” Dương Ái Vân khích lệ, nếu cứ qua tay cô không biết mối quan hệ của hai anh em nhà này bao giờ mới tốt lên được.

Sầm Cảnh Đông nghe vậy gật đầu: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị.”

“Ừm, thế tôi vào trước đây.” Dương Ái Vân thở nhẹ một hơi lại ôm hai bản dự án đi vòng, trong lòng suy nghĩ không biết tên kia có chịu giúp mình không đây.



Sầm Cảnh Đông lại lặng lẽ ôm hũ mơ rời đi, không biết bao lâu cậu mới có thể gần gũi với anh trai, trong lòng vô cùng ngổn ngang.

Dương Ái Vân gõ cửa vào phòng nhưng trong phòng lại trống trải không thấy Sầm Cảnh Đình đâu, cô vừa đi ra ban công vừa gọi: “Cảnh Đình, anh ở bên ngoài sao?”

Cô đi ra nhưng anh không có ở đây, lúc quay đầu lại thì lại nghe cửa phòng “cạch” một tiếng.

Sầm Cảnh Đình từ bên ngoài đi vào, điềm nhiên hỏi: “Cô gọi tôi có chuyện gì?”

“À, tôi vào phòng không thấy anh nên mới gọi thử, anh vừa đi đâu vậy?” Dương Ái Vân thuận miệng hỏi.

“Phòng đọc sách.” Sầm Cảnh Đình trả lời.

Lúc này Dương Ái Vân mới nhờ ra Sầm Cảnh Đình có hai nơi là thích đi nhất trong căn nhà này, một là ban công và một là phòng đọc sách của anh, bình thường nếu vào phòng đọc sách anh thường sẽ nói chuyện riêng với vệ sĩ hoặc nhốt mình suy tư.

Không biết anh vào đó làm gì cô thăm dò: “Anh có gì giao phó cho vệ sĩ sao?”

“Chỉ nói vài chuyện với Phong Đại.” Anh trả lời, cảm giác Dương Ái Vân nói chuyện có vẻ lấp lửng nhưng không hỏi ngược lại chờ cô lên tiếng.

“Hai người tâm sự mỏng với nhau sao? Hừm, anh còn thân thiết với Phong Đại hơn cả tôi.” Dương Ái Vân bĩu môi nói, lúc trước là Khải Nam bây giờ lại đến Phong Đại, anh cũng không nói nhiều hơn với cô một câu, cùng lắm hỏi gì nói đó.