Đỗ Thiên Sơn lại dẫn cô đi đến vị trí của mình ngồi xuống trước, ông Sầm chưa đến cô lại không quen biết ai ở đây nên không tiện chào hỏi, chỉ theo chỉ dẫn của trợ lý.
Hai người kia cũng ngồi vào vị trí của mình, căn phòng ban nãy còn có chút ồn ào lúc này lại im bặt, ai cũng chăm chú quan sát người quyết định cho vị trí tổng giám đốc sẽ như thế nào.
Với ánh mắt của mấy người ở đây Dương Ái Vân vẫn thản nhiên chưa có biểu cảm gì, tuy nhiên bị nhìn như vậy trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Cũng may lúc này cửa phòng lại mở ra, ông Sầm cuối cùng cũng đến, mọi người đồng loạt đứng dậy chào hỏi.
Ông Sầm đi đến vị trí của mình lại liếc nhìn Dương Ái Vân một cái sau đó mời nói: “Tất cả ngồi xuống đi.”
Phòng hội nghị vô cùng rộng, người theo đó cũng rất đông, ông Sầm thấy ai nấy đều đã an vị mới ra hiệu cho trợ lý bên cạnh.
Đỗ Thiên Sơn lại làm nhiệm vụ của mình, hắn nhìn xuống dưới nói: “Các vị, hôm nay là ngày quyết định cuối cùng cho vị trí tổng giám đốc và lá phiếu cuối cùng sẽ do cô Ái Vân bầu chọn, sự lựa chọn sẽ dựa trên bản dự án của hai vị giám đốc.”
Nói rồi trợ lý lại quay sang bên trái nói: “Cô Ái Vân, mời cô.”
Dương Ái Vân nghe người gọi mình thì đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi về phía micro. Dù đã có chuẩn bị nhưng lần đầu tiên đứng trước ban quản trị của một tập đoàn lớn cũng không tránh khỏi có chút căng thẳng.
Mở lời Dương Ái Vân giới thiệu bản thân trước: “Chào các vị, tôi là Dương Ái Vân, may mắn đã được gả cho chồng tôi là Sầm Cảnh Đình, càng bất ngờ hơn khi được ông nội nhượng 5% cổ phần, cho nên hôm nay tôi mới có mặt ở đây để đưa ra quyết định cuối cùng cho vị trí chủ chốt của Sầm Gia.”
“Bản thân tôi không hiểu gì về công ty cũng như các bản dự án kế hoạch lớn, những phân tích mà tôi sắp nói ra đây đều tham khảo từ chồng tôi, trước khi có mặt tại đây tôi đã nhờ anh ấy đánh giá sơ bộ về hai bản dự án này, kết quả sau cùng tôi đảm bảo là công tâm nhất.”
Dương Ái Vân mở màn xong có người lập tức hỏi: “Theo như lời cô nói vậy chẳng phải kết quả cuối cùng là do Sầm đại thiếu gia lựa chọn sao?”
Mọi người nghe Dương Ái Vân nói cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, quả thật Dương Ái Vân nói ra điều này cũng là có ẩn ý cả, cô lại bảo: “So với một người không biết gì như tôi với một người đã ngồi ở vị trí tổng giám đốc năm năm thì mọi người sẽ tin tưởng ai hơn?”
Cô nói xong thì dừng một lát nhìn tất thảy những người ở đây, mỗi người lại có những biểu cảm khác nhau, Dương Ái Vân không quan tâm lắm suy nghĩ của bọn họ cô tiếp tục: “Lại nói chồng tôi chỉ đưa ra những đánh giá chuyên môn và thực tế, dĩ nhiên người quyết định vẫn là tôi.”
Nói thì nói vậy nhưng ai nấy đều ngầm hiểu lựa chọn của cô là lựa chọn của Sầm Cảnh Đình.
“Tôi cũng muốn biết tổng giám đốc tiền nhiệm của chúng ta có nhận định gì về hai bản dự án này, cô Ái Vân, mời cô trình bày cụ thể cho chúng tôi.” Người lên tiếng là người đàn ông trung niên đã tuổi 40, ông ta nhìn cô đầy vẻ hứng thú.
Phía trên ông Sầm cũng có chút gật gù, không thể không nói bài mở đầu của Dương Ái Vân làm ông khá hài lòng. Ông cũng nôn nao muốn nghe cô thuyết trình.
Sầm Hạo Nhiên cũng nhìn cô bằng ánh mắt thích thú, cô gái này luôn mang đến những bất ngờ cho người khác, từ khi đứng trước micro đã nhắc tên Sầm Cảnh Đình không dưới ba lần, thế này là muốn mọi người ghi nhớ sao?
Từ ngày người anh họ này của hắn rời chức vị đã không còn ai để ý đến cái tên này, hôm nay nhắc tới đúng là muốn người ta tưởng niệm mà, thế nhưng hắn biết mục đích của cô không phải chỉ như thế.
Đối diện Sầm Tuệ Nhi lại không có suy nghĩ sâu xa như Sầm Hạo Nhiên, cô chỉ có chút bất ngờ khi anh họ đánh giá bản dự án của cô và Hạo Nhiên, cô cũng mong chờ vào kết quả cuối cùng, dù thế nào cô cũng sẽ không hối tiếc, từ trước đến nay cô nể trọng nhất là người anh họ này.
Dương Ái Vân nói xong lời đầu tiên cũng bắt đầu trình bày từng bản dự án một, cô nói ra những gì mà Sầm Cảnh Đình đã nói với mình, phân tích cặn kẽ từng ưu khuyết điểm của mỗi bản dự án.
Ban công biệt thự phía đông.
Sầm Cảnh Đình ngồi ở một chiếc ghế bành trên sân thượng, ánh nắng chiếu thẳng vào người anh, anh vừa cảm nhận sự ấm áp vừa lắng nghe âm thanh từ chiếc điện thoại phát ra.
Trong điện thoại là giọng nói của Dương Ái Vân, bản phát này là do Khải Nam đã ghi âm và gửi đến cho anh.
Nói đi nói lại Sầm Cảnh Đình vẫn có chút lo lắng cho cô, miệng tuy nói mặc kệ nhưng lại âm thầm quan sát cô.
Sầm Cảnh Đình chống cằm nghe cô nói cảm thấy vô cùng hài lòng, khóe miệng thỉnh thoảng cũng nhếch lên, không uổng công anh thuyết giảng một buổi tối cho cô.
Ở đây có không ít người bị cô thuyết phục, đặc biệt là những người ở phía trung lập, với những gì cô nói đã đủ thuyết phục họ.
Có điều những người theo phe của Sầm Hạo Nhiên hay Sầm Tuệ Nhi dĩ nhiên sẽ không hoàn toàn đồng tình với lời cô nói. Thế nhưng bọn họ lại khó lòng phản bác lại điều gì, chỉ biết câm nín ngồi nghe.
Qua nửa tiếng đồng hồ Dương Ái Vân mới trình bày xong hai bản dự án, cô lại nhìn toàn thể hội đồng quản trị nói: “Bài phân tích của tôi không biết có ai có ý kiến gì không?”
“Cô Ái Vân, đã nói tới đây rồi thì hãy nói cho chúng tôi biết rốt cuộc cô chọn ai.” Người bên phía Sầm Hạo Nhiên có chút nôn nóng hỏi.
Dương Ái Vân lại cười mỉm hỏi: “Vậy theo vị giám đốc này tôi nên chọn ai?”
Trước khi ông Sầm vào Khải Nam đã giới thiệu cho cô một số người quan trọng trong công ty, cho nên cô biết người lên tiếng là giám đốc Hoài, giám đốc chi nhánh C của Sầm Gia.
“Tại sao cô lại hỏi tôi, người chọn lựa là cô mới đúng.” Giám đốc Hoài có chút tức tối, không hiểu cô có ý đồ gì.
Dương Ái Vân lại nói: “Tôi thấy ngài có vẻ hấp tấp, dù sao tôi cũng đã đánh giá xong, bản dự án nào tốt có lẽ các vị đã hiểu cả rồi, một cái tên thì chỉ cần một phút để lựa chọn nhưng người xứng đáng thì còn phải xét nhiều mặt, tôi nói có gì không đúng mong mọi người bỏ qua.”
Bên dưới có người hài lòng với cách nói của cô nhưng có người đã bắt đầu hậm hực, cho rằng cô chỉ đang ra vẻ.
“Được rồi, cô không cần nói nhiều, đưa ra quyết định đi.” Người bên cạnh giám đốc Hoài lên tiếng, dường như không để ý lời cô vào lòng. Đa số những người ở đây đều không nghe cô nói chỉ muốn biết kết quả.
Bên này sắc mặt Sầm Cảnh Đình trầm xuống vài phần cũng cười lạnh một tiếng, Phong Đại bên cạnh nhìn dáng vẻ này của anh lại nhớ đến người cao cao tại thượng lúc trước.
Dương Ái Vân cũng không muốn rề rà lâu, chuẩn bị nói ra cái tên mà mình đã quyết định từ trước.