Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 266



Chương 266: Sai một ly …đi một dặm (4

 

Ngừng một chút, anh ta tức giận nói:
“Còn nữa, anh Ba bị bệnh, cho dù là cãi
nhau thì cô cũng không cần tuyệt tình như
vậy. Anh ấy là chồng cô, cô không cần đến
mức một câu hỏi thăm cũng không có.”

Có thể nhìn ra anh ta thực sự rất tức
giận lại bất lực.

Nhìn anh ta rời đi, tôi ngồi ngốc ở đó
một lúc rồi mới đứng dậy.

Khách mời trong đại sảnh đã đi hết,
Thẩm Minh Thành nhìn tôi nói: “Hay là buồi
tối anh đưa em về nhà họ Thầm?”

Còn Phó Thắng Nam…

Sau khi suy nghĩ, tôi nói: “Em sẽ tự bắt

taxi về”

Anh ấy không đồng ý, đang định phản
đối liền im lặng và ra hiệu cho tôi nhìn ra
cửa.

Chiếc siêu xe màu đen với đường
cong mượt mà. Những chiếc siêu xe
thường thấy là Lamborghini, Ferrari,
Maybach, Bentley. Đây là lần đầu tiên tôi
thấy Phó Thắng Nam ngang nhiên lái một
chiếc Rolls-Royce.

Nhưng trong bữa tiệc kiểu này còn có
nhiều siêu xe nổi tiếng thì cũng không có
gì đáng ngạc nhiên.

Tài xế đứng bên cạnh xe nhìn thấy tôi
liền bước tới, cười nói: “Bà chủ, ông chủ đã
đợi cô lâu rồi. Ông chủ bị ốm, cô mau về
đi”

Ý là Phó Thắng Nam đang bị bệnh,
nhưng vẫn đang chờ tôi.

Tôi vô thức muốn mờ miệng từ chối,
nhưng nhìn thấy tài xế tươi cười nhưng hai
tay nắm lấy nhau, nhìn ra là đang lo lắng.

Tôi không khỏi nhíu mày: “Anh ấy bị
bệnh nặng lắm sao?”

Tài xế gật đầu mờ miệng nói: “Đã hai
ngày rồi vẫn không uống thuốc, cũng
không đến bệnh viện. Hôm nay cứ khăng
khăng đòi tới đây, cô… nên khuyên nhủ
cậu ấy.”

Tôi nhìn qua Thẩm Minh Thành nói:
“Anh nói với chú Ba một tiếng, hôm khác
có thời gian em sẽ đến thăm chú ấy.”

Anh ấy gật đầu, đôi mắt đen nheo lại
nhìn chiếc xe.

Tôi cũng không kịp nghĩ nhiều, đi vài
bước đến bên cạnh xe, mỡ cửa xe ra.

Phó Thắng Nam nhắm mắt, đôi môi
mỏng mím lại thành một đường, khuôn

mặt tuấn tú tái nhợt.

Tôi vô ý thức nghiêng người lại gần
nhìn anh, trong xe không bật thiết bị sười,
trên trán anh còn lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Làm sao vậy?”

Anh vẫn nhắm mắt, vẻ mặt u ám,
không hề có ý muốn nhìn tôi.

Giọng nói trầm thấp, có chút lạnh
lùng: “Em không muốn thì xuống đi.”

Những lời này không có chút ấm áp
nào, lại có chút tức giận.

Tôi mím môi, giày cao quá nên cởi giày
cao gót, vén váy lên xe, nói với tài xế đang
ngồi ghế lái: “Tới bệnh viện.”

Tài xế sửng sốt nhìn Phó Thắng Nam,
thấy anh vẫn không nói chuyện nên lại khởi
động xe.

Thủ đô rất dễ bị tắc đường, nhất là
vào khoảng mười giờ tối.

Khi lái xe đến trung tâm thành phố, xe
không đi được, Phó Thắng Nam khẽ cau
mày, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, sắc
mặt vô cùng khó coi, lông mày nhíu chặt.

Xem ra tình trạng đã vô cùng nghiêm
trọng, ánh mắt nhìn những ngón tay mảnh
khảnh của anh đặt trên bụng mình, tôi
ngẩn người, quay sang nói với người lái xe:
“Dừng lại ð ngã tư phía trước.”

Tài xế tường tôi muốn xuống xe, ngập
ngừng nói: “Sắp đến bệnh viện rồi. Cô đi
khám cùng với anh ấy…”

Tôi day day trán, khi nào thì trong mắt
người khác tôi đã trở nên máu lạnh như
vậy.

Ngừng một chút, tôi nói: “Phía trước
có hiệu thuốc, tôi xuống xe mua thuốc cho
anh ấy”

“Không cần.” Phó Thắng Nam nói.

Tôi tức giận nhìn anh: “Không muốn
chết thì câm miệng.”

Xe dừng lại bên đường, tôi không thấy
vẻ mặt ngạc nhiên của tài xế, chỉ vén váy
mờ cửa bước xuống xe.

Nói thật, lễ phục thật sự không phải
để con người mặc, váy kéo dài thực sự rất
phiền, còn làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Đặc biệt là ở những nơi lạnh như thủ
đô.

Mua thuốc xong, tôi đưa thuốc, đưa
nước nóng từ hiệu thuốc cho người đàn
ông lạnh như băng nói: “Uống thuốc đi.

Anh không nói chuyện, trời lạnh như
băng, người lái xe thấy tôi run lên vì lạnh
liền bật máy sười rồi đưa áo khoác cho tôi:
“Bà chủ mặc áo khoác vào trước đi đã.”

Bộ lễ phục màu đen trên người Phó
Thắng Nam không biết đã cời ra từ lúc

nào, chính là bộ mà tài xế đưa cho tôi.

Tôi cứng họng, người đàn ông này
đúng là cứng đầu hơn cả phụ nữ.

Thấy anh vẫn đang nhắm mắt, nhíu
mày, tôi không nhịn được nói: “Phó Thắng
Nam, uống thuốc đi, nếu không uống sẽ
đau chết mất. Hiện tại em rất mệt mỏi,
không có sức đề tranh cãi với anh.”

Nói xong tôi đề thuốc và nước nóng
lên giá, ném áo khoác lên người anh rồi mờ
cửa xe bước xuống.

Anh nắm lấy cổ tay tôi: “Đi đâu?”

“Không cần anh quan tâm”

“Về nhài”” Anh nói, giọng vô cùng
nặng nề, xe nồ máy.

Tôi không vội nói thêm, chỉ nhìn Phó
Thắng Nam nói: “Uống thuốc đi.”

Anh mỡ mắt ra, con ngươi đầy tơ máu,
có thể nhìn ra mấy ngày nay anh không
ngủ được.

Anh uống thuốc, sau đó tiếp tục nhắm
mắt giả vờ ngủ, tài xế có chút bối rối nói:
“Bà chủ, chúng ta còn đến bệnh viện nữa
không?”

“Về nhà” Phó Thắng Nam nói, không
cho phép thay đổi.

Tôi mím môi, đầu kêu ong ong: “Phó
Thắng Nam…”

“Một lúc nữa Tuấn Anh sẽ qua khám.”
Anh nói với giọng đầy mệt mỏi.

Tôi không nói nhiều.

Không bao lâu đã về đến biệt thự, tôi
xách váy rất bất tiện, vừa xuống xe liền
nhìn thấy Phó Thắng Nam vẫn đang nhắm
mắt không nhúc nhích.

Người lái xe khó xử nhìn tôi, dường
như không dám tùy tiện đụng vào Phó
Thắng Nam.

Tôi yên lặng thở dài, bước đến bên
cạnh Phó Thắng Nam nói: “Phó Thắng
Nam, về đến nhà rồi, xuống xe đi.

Anh mờ mắt không nhúc nhích, chỉ
bất động nhìn tôi, ánh mắt sâu đến đáng sợ.

Nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng tôi cũng
bị đánh bại, đưa tay về phía anh: “Em đỡ
anh xuống”

Anh mím môi không nói, nhưng thân
hình cao gầy gần như hơn phân nửa áp sát
vào tôi.

Tôi vốn đang xách váy, giày cao gót lại
cao, bình thường không hay mặc như vậy
nên đi lại vô cùng khó khăn.

Bị anh đè nặng lại càng khó khăn hơn.

Nhưng đã nói rồi, tài xế làm xong
nhiệm vụ cũng đã rời đi, tôi dìu anh vào
sân nhỏ, còn phải vòng qua hoa viên mới
đến phòng ngủ.

Lần đầu tiên cảm thấy nhà lớn cũng
không phải chuyện tốt, tôi dừng lại nói:
“Phó Thắng Nam, anh có thề tự đi không?”

Anh nhướng mày, đôi mắt thâm thúy
rơi vào trên người ta, nhẹ giọng nói: “Em
nghĩ thế nào?”

Tôi…

Tự làm bậy không thề sống!

Vất vả lắm tôi mới dìu anh vào phòng
ngủ, cả người tôi đều mệt rã rời, tôi đặt anh
lên giường, việc đầu tiên tôi muốn làm lúc
này là thay váy.

Nhưng vì động tác quá nhanh, lúc
đứng dậy đã giẫm phải váy nên bi kịch đã
xảy ra.

Điều đáng sợ của lễ phục cúp ngực là
nó không có đai đeo, một khi tụt xuống là
không còn gì.

Chiếc váy nặng nề trượt xuống dưới
chân tôi, trên người tôi chỉ còn miếng dán
ngực và quần lót màu da.

Về cơ bản, có miếng dán ngực cũng
như không. Phó Thắng Nam nhìn tôi, trên
khuôn mặt tuấn tú cười mỉa mai: “Vội như
Vậy sao?”

Tôi…

Tôi mím môi, bỏ qua lời nói khó nghe
của anh, đi vào phòng quần áo tìm đồ để
thay, khi tôi bước ra thì Phó Thắng Nam đã
không còn trong phòng ngủ.

Có tiếng nước trong phòng tắm.