Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 507



Chương 507: Thử yêu nhau theo một cách khác 5

 

Tôi cười nói: “Vâng, hôm nay cô ấy không bận gì nên mang cơm đến, cô có muốn ăn cùng không?” Cô ấy lắc đầu, nâng hộp cơm trong tay lên, nói: “Tôi cũng mang cơm.” Có vẻ cô ấy đang đi đến phòng ăn để hâm nóng bằng lò vi sóng.

Bước vào phòng làm việc, Mục Dĩ Thâm vẫn còn đang bận, nghe thấy tiếng động anh ta cũng không ngẩng đầu lên, tưởng là có người tới giao tài liệu, nói: “Cứ để tài liệu đó trước đi” Nhìn thấy cốc sữa trên bàn đã cạn sạch, tôi không khỏi sững sờ một chút, nói: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không đụng vào!” Nghe thấy thế, anh ta ngước mắt lên, thấy tôi đang nhìn cốc sữa, anh ta hơi sửng sốt, cười, nói: “Mùi vị không tệ!” Nhìn thấy cái túi trong tay tôi, anh ta nhướng mày: “Cô mang gì đến vậy?” “Cơm trưa!” Tôi nói, bước đến bàn và ngồi xuống, nói: “Bạn tôi tự làm. Khẳng định là không tệ. Có mang cho anh một phần. Cùng nếm thử nhé?” Anh ta đứng dậy, đi tới chỗ tôi, nói: “Của Âu Dương Noãn?” Tôi hơi kinh ngạc: “Cái này mà anh cũng đoán được?” Anh ta buồn cười: “Cô không có nhiều bạn ở đây lắm, người nhàn rỗi nấu ăn cho cô, khả năng cao chỉ có thể là cô ấy” Suy luận thế cũng đúng.

Tôi hơi sững sờ, lấy thức ăn ra, đưa thuốc dạ dày cho anh ta: “Anh giữ cái này đi, sau này nhớ ăn cho khỏi đau dạ dày.” Anh ta liếc nhìn, tâm mắt rơi vào trên người “Mùi vị không tệ!” Nhìn thấy cái túi trong tay tôi, anh ta nhướng mày: “Cô mang gì đến vậy?” “Cơm trưa!” Tôi nói, bước đến bàn và ngồi xuống, nói: “Bạn tôi tự làm. Khẳng định là không tệ. Có mang cho anh một phần. Cùng nếm thử nhé?” Anh ta đứng dậy, đi tới chỗ tôi, nói: “Của Âu Dương Noãn?” Tôi hơi kinh ngạc: “Cái này mà anh cũng đoán được?” Anh ta buồn cười: “Cô không có nhiều bạn ở đây lắm, người nhàn rỗi nấu ăn cho cô, khả năng cao chỉ có thể là cô ấy” Suy luận thế cũng đúng.

Tôi hơi sững sờ, lấy thức ăn ra, đưa thuốc dạ dày cho anh ta: “Anh giữ cái này đi, sau này nhớ ăn cho khỏi đau dạ dày.” Anh ta liếc nhìn, tâm mắt rơi vào trên người Phát cũng định theo dõi dự án này.” Tôi ngước mắt nhìn anh ta, hơi ngây người, sau đó nói: “Anh có thể trực tiếp giao việc cho tôi, hoặc là nói cho tôi biết, tôi cần phải làm gì?” Nghe đến đây, anh ta cười nhẹ, cởi mở hơn: “Cô sẽ tiếp quản dự án này!” Tôi cau mày, nhìn anh ta,có chút khó hiểu: “Tôi mới gia nhập công ty. Thứ nhất, tôi chỉ là thư ký của anh. Công việc của tôi là giải quyết những chuyện vụn vặt của anh và sắp xếp hồ sơ. Theo dõi hạng mục của tập đoàn Phó Thiên là việc của giám đốc dự án làm. Thứ hai, cho dù anh nhất định muốn cho tôi tiếp quản dự án này, nhưng đầu tiên cần phải xem xét năng lực của tôi, anh cho rằng tôi có thể đảm đương được không? ” Anh ta nhướng mày, đặt chiếc đũa trong tay xuống, nghiêm mặt nhìn tôi, ngừng một chút rồi nói: “Cô ở tập đoàn Phó Thiên đã nhiều năm như vậy, từ dưới chót trèo lên ngồi xuống vị trí giám đốc còn chưa đủ phản ánh năng lực của cô? Chức vụ chỉ là một cụm từ ảo, không có ai quy định thư ký thì không thể làm được việc của giám đốc dự án. Cô có thể hỏi Linda, cô ấy luôn là trợ lý đặc biệt kể từ khi vào tập đoàn Thuận Phát, nhưng hầu hết các dự án lớn của công ty đều do cô ấy đảm nhận” Tôi cau mày, cảm thấy anh ta đang tẩy não tôi.

Ngừng một chút, anh ta nói tiếp: “Hơn nữa, để cho cô đến ra giá, khả năng thành công rất cao, đây quả thực là có chút lấy việc riêng làm việc chung.” Sao tôi có thể không biết anh ta đang dự tính điều gì, đơn giản là muốn lợi dụng mối quan hệ của tôi với Phó Thắng Nam để giúp tôi chủ động hơn trong cuộc đấu thầu.

Nhưng thâm tâm tôi cũng không phải không muốn, tôi không vội nói mà lại rơi vào trầm mặc.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt có phần bình thản, một lúc sau, anh ta nói: “Đương nhiên, nếu cô muốn từ chối, tôi cũng đồng ý. Chỉ là 20% hoa hồng của dự án thì cô không lấy được thôi…

Tôi ngây ra một lúc: “Hai mươi phần trăm?” Anh ta nhướng mày: “Tất cả các hạng mục của tập đoàn Thuận Phát, chỉ cần cô là người chịu trách nhiệm chính cho một hạng mục nào đó, thì cô sẽ được hưởng 20% hoa hồng. Đây là luật đặt ra từ đầu của tập đoàn Thuận Phát.

Lấy tiền hoa hồng của dự án thì tôi biết rõ, nhưng bình thường, thường là ăn khoảng 5%, được 10% đã là rất khá trên thị trường rồi.

Nhưng con số 20% thực sự quá hấp dẫn, một khi lấy được tờ danh sách của tập đoàn Phó Thiên thì số tiền được hưởng sẽ lên đến vài trăm triệu, nếu dự án lớn hơn một chút thì sẽ lên đến hàng tỷ đồng.

Một vài tờ đơn thôi đã đủ cho người bình thường ăn cả năm, hoặc thậm chí vài năm.

Copy của truyên.one Thấy tôi ngẩn người, Mục Dĩ Thâm ăn vài miếng, sau đó đứng dậy đi tới bàn làm việc, đưa một bản tài liệu cho tôi: “Đây là chỉ tiết về dự án phát triển của tập đoàn Phó Thiên, chính quyền địa phương của thành phố Tân Châu cũng có ý định lôi kéo Phó Thắng Nam hợp tác, chúng ta hiện tại không có lợi thế gì ngoài cô.” Tôi cứng họng: “Cho dù quan hệ giữa tôi và Phó Thắng Nam có thế nào, trong công việc, anh ấy sẽ không vì tình cảm riêng với tôi mà chọn một bản hợp đồng kém ưu tú hơn. Anh cũng nói rồi,trên thương trường chỉ chú ý đến lợi ích thôi.” Anh ta cười cười, nhưng cũng không nói gì nhiều, “Cô không thử thì sao mà biết được, buổi đấu thầu sẽ bắt đầu vào tối nay, tức là chiều nay cô phải có kế hoạch đấu thầu.” Ta mím môi nhìn anh ta, trong lòng có hơi không vui: “Tổng giám đốc Thâm, anh không biết là bây giờ anh đang làm khó tôi sao?” Anh ta nhướng mày: “Cô làm không được hay không muốn làm?” Tôi ngẩn người một lúc, cái nào cũng không phải, nhưng tóm lại là tôi vẫn luôn thấy khó xử.

Thấy tôi không nói gì, anh ta nói: “Thẩm Xuân Hinh, kỳ thực cô có thể lo cho lợi ích của bản thân nhiều hơn. Nếu không hiểu chỗ nào, cô có thể hỏi Linda” Nói xong, anh ta bắt đầu tập trung xử lý hồ sơ của mình.

Tôi sửng sốt một hồi, nhìn thức ăn trên bàn, có chút thất thần.

Nhưng chỉ trong chốc lát, tôi đã thu dọn xong, bước ra khỏi văn phòng của anh ta.

Tôi đã không viết kế hoạch đấu thầu trong một thời gian dài, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

Khi Linda đến, thấy tôi đang chống cằm nhìn chằm chằm vào máy tính, cô ấy mỉm cười và nói: “Việc tập đoàn Phó Thiên đến thành phố Tân Châu để đấu thầu, mục đích là để quảng bá và chiếm thị trường riêng. Phó Thiên là một công ty niêm yết. Nói cách khác, ở một mức độ nào đó, Phó Thắng Nam là một nhà tư bản. Mục đích của các nhà tư bản là đầu tư một nghìn nhưng phải lãi được một triệu. Tất cả các lợi ích đều rất quan trọng đối với họ.” “Các doanh nghiệp nhà nước ở Thành phố Tân Châu cũng có ý định hợp tác với tập đoàn Phó Thiên, giống như chúng ta thôi. Họ đã nhìn thấy tiền đồ phát triển của dự án và muốn chia sẻ miếng bánh lớn này. Lợi thế của họ là sự ổn định và an ninh, nhưng giá của họ có thể sẽ thấp. Suy cho cùng, các doanh nghiệp nhà nước có nguồn vốn hạn hẹp, có nghĩa là trong quá trình sau này, họ có thể sẽ gian lận sản phẩm để tiết kiệm chỉ phí.”