Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 576



Chương 576: Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (5)

 

Anh ấy không đáp lại tôi, nhưng khi tôi đang nói, anh ấy cúi đầu xuống và cắn môi tôi một cách thô bạo.

Hơi đau một chút một chút, nhưng tôi không định cự tuyệt, chỉ cau mày và phàn nàn, “Phó Thắng Nam, anh cứ như con cún ấy” Anh thấp giọng, cười thầm, “Thơm quá, không nhịn được” Tôi trừng mặt, “Anh..” Anh bế tôi lên theo kiểu công chúa, và khi tôi nhận thức được, đã bị anh đè, trên chiếc giường lớn…

“Phó Thắng Nam, tắt đèn!” Tôi hoảng sợ mở miệng.

Anh ậm ừ, đưa tay chạm vào chiếc điều khiển trên bàn cạnh đầu giường, ấn nhẹ, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Trong không gian tối tăm, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.

Sau cuộc mây mưa, tôi nằm trong vòng tay anh, đôi chân thon thả vẫn đang đè nhẹ lên tôi, không hề có ý định nhúc nhích.

Đặt tay lên lưng anh, nằm đối diện với anh, quá chặt, quá xấu hổ.

Lòng bàn tay to của Phó Thắng Nam đang xoa nhẹ lưng tôi như đang dỗ tôi ngủ. Bây giờ cũng không phải quá muộn, nhưng tư thế này khiến người ta đặc biệt dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Tôi không thể không nhắm mắt lại, mí mắt càng lúc càng nặng, sau đó tôi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay tôi ngủ rất ngon. Tôi thức dậy lúc tám giờ ngày hôm sau, Phó Thắng Nam nằm bên cạnh tôi.

Tôi vươn tay muốn ôm anh, nhưng đã bị anh kéo vào lòng, thấp giọng hỏi: “Dậy rồi à?” Tôi gật đầu, “ỪI” Anh mỉm cười, rồi…

Cảm nhận được có điều gì đó không ổn, tôi trở nên tỉnh táo lạ thường, tôi không thể không ngước mắt lên nhìn anh.

Anh cười, “Ngoan, anh sẽ tự làm.” Tôi…

Vốn dĩ muốn nói điều gì đó, nhưng hành vi đột ngột của anh lại khiến tôi cảm thấy choáng ngợp.

Một giờ sau.

Tại bàn ăn, tôi cảm thấy khỏe hơn sau khi tắm, còn Phó Thắng Nam đang rán thịt xông khói trong bếp.

Tôi không muốn nhúc nhích, nên chống cằm ngồi chờ ở bàn ăn.

Anh từ phòng bếp đi ra, thấy tôi nhìn anh chăm chằm, anh nhướng mày, “Em đang nghĩ gì thế?” Tôi nói: “Đang nghĩ xem, sao em lại có diễm phúc được gặp người đàn ông hoàn hảo như anh” Anh ấy ngồi trên bàn ăn, đôi mắt đen láy nhìn tôi, cười nói: “Xem ra hôm nay em rất hài lòng!” Luôn có cách chơi chữ trong những từ ngữ này.

Tôi mím môi, cúi đầu bắt đầu ăn.

Phó Thắng Nam thì vẫn luôn tao nhã, anh cho một miếng thịt xông khói vào miệng, nhai và nuốt từ từ, “Kế hoạch hôm nay của em là gì?” Tôi thuận miệng đáp: “Đi làm…” Dứt lời, tôi mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, nên tôi không cần phải đến công ty, liền vội vã sửa lại: “Ngủ ở nhài” Anh dường như nở nụ cười, “Cùng tốt, dù sao thời tiết hôm nay cũng không đẹp, chỉ thích hợp để ngủ” Tôi không thể không nhìn anh ấy, tôi luôn cảm thấy có gì đó rất khác.

Nhưng tôi không thể hình dung được cụ thể, vì vậy tôi quyết định chuyển chủ đề và nói: “Còn anh? Anh có kế hoạch gì cho ngày hôm nay không?” Anh ấy nhìn tôi, kèm theo đó là giọng nói nhẹ nhàng và sâu lắng, “Ngủ với eml” “E hèm!” Tôi ho khan một tiếng, cái người đàn ông này thật là…

Thấy vậy, anh tỏ vẻ bình tĩnh, “Sao vậy?” Tôi nóng bừng mặt, chỉ đơn giản bỏ dao nĩa trong tay đứng dậy, “Không có gì, anh ăn từ từi Anh cau mày, “Xong rồi?” Tôi sửng sốt một chút, anh lại nói: “Còn em thì chỉ ăn có hai miếng? Em là chim sẻ à?” Tôi mím môi, nhìn anh nói: “Vậy anh đừng nói nữa, em sẽ ăn cho xong.” Lần này đến lượt anh sửng sốt, lông mày tuấn tú khế cau lại, “Em không muốn cùng anh nói chuyện?” Tôi gật đầu và nhìn anh một cách đầy nghiêm túc.

Trong một lúc, anh thỏa hiệp, gật đầu và ra hiệu cho tôi ăn hết phần thức ăn còn lại.

Vì bị anh nhìn, nên tôi cảm thấy cực kỳ bức bối.

Ăn nốt miếng cuối, tôi nhìn anh và nói: “Em ăn xong rồi” Trong một lúc, anh ta thỏa hiệp, gật đầu và ra hiệu cho tôi ăn hết phần thức ăn còn lại.

Anh để dao nĩa xuống, nghiêm túc nhìn tôi, “Anh làm ảnh hưởng việc em ăn sáng à?” Tôi có chút xấu hổ, “Phó Thắng Nam, đừng có trêu chọc eml” Anh cười thành tiếng, đứng dậy đi về phía tôi, miệng lẩm bẩm, “Anh quấy rối em à?” Cái người này…

Tôi không trả lời, nhưng điện thoại anh ấy lại đổ chuông rất đúng lúc.

“Anh trả lời điện thoại đi!” Sau đó, tôi đi thẳng lên lầu.

Tôi phát hiện ra, gần đây Phó Thắng Nam rất không biết kiềm chế bản thân.

Vốn định cuối tuần này sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng không ngờ Âu Dương Noãn lại gọi điện đến.

Cô ấy liến thoắng, “Xuân Hinh, chúng ta đến làng Hòa An gặp ông nội mình không? Chúng ta đã đề cập đến chuyện này lần trước, nhưng mà không thực hiện” Tôi quên mất chuyện đó, liền vội vã gật đầu, “Ừ, được rồi, chúng ta đi luôn bây giờ? Hay đợi đến một giờ chiều?” “Chờ buổi chiều, đến tối chúng ta có thể ở lại, bây giờ mình còn chưa rời khỏi giường, phải một lúc nữa mới sửa soạn xong, khi nào xong việc mình sẽ đến đón cậu!”Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one.Tôi gật đầu, “Được rồi, trước khi đến gọi điện cho mình là được” Nghĩ đến chuyện đêm qua, tôi không nhịn được, hỏi: “Tôi hôm qua thế nào? Sao hôm nay dậy sớm vậy? Chẳng phải uống rất nhiều rượu sao?” Cô thở dài, “Đừng nói nữa, suýt chút nữa tớ bị măng cho một trận, nếu như không phải tại cái miệng của Linda, tớ đã không uống nhiều rượu như vậy. Thật là, bây giờ đầu vẫn còn đau!” “Mục Dĩ Thâm không có nhà à?” “Ừ, hình như anh ấy có việc gì đó, sáng sớm đã đi ra ngoài. Mình bị ông nội gọi điện đánh thức nên tiện thể gọi cho cậu. Bây giờ mình vẫn còn muốn ngủ thêm một chút” Cô ấy nói bằng giọng lười biếng, dường như do quá buồn ngủ.

Tôi gật đầu, “Cậu ngủ đi, không sao, mình ở nhà đọc sách. Mục Dĩ Thâm không có nhà, buổi trưa có muốn qua nhà tớ ăn cơm không?” “Không!” Cô từ chối, “Buổi trưa tớ không dậy nổi đâu, mà chồng cậu ở nhà, tớ sợ gặp anh ta nên càng không muốn đến” Tôi mỉm cười và không ép buộc.

Cúp điện thoại, tôi đi thẳng vào phòng làm việc, chắc vì là nhà mới nên bên trong không có nhiều sách mà chỉ có một số tài liệu và tạp chí.

Nhìn thấy một cuốn sách được bọc bìa kín đáo trên giá, tôi không thế không lấy ra xem, “Ba người chúng ta” Tôi không nghĩ Phó Thắng Nam lại mua về một quyển sách vui vẻ, mang năng lượng tích cự như thế, tôi ngồi và đọc nó.

Khi Phó Thắng Nam bước vào, anh nhìn thấy tôi đang đọc sách và mỉm cười, rồi chậm rồi ngồi xuống bên tôi và nói: “Em đang đọc cái gì mà trông hạnh phúc thế” Tôi vô thức đưa tay lên sờ mặt, hỏi lại anh, “Hạnh phúc lắm sao?” Đây vốn là câu hỏi tu từ, nhưng không ngờ anh lại nghe ra thành ý khác, mà nhếch miệng cười, “Ở bên cạnh em, anh rất hạnh phúc!” Tôi sững sờ, không khỏi cảm thấy ngọt ngào: “Tình yêu thật đẹp, khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.” Anh cười, “Thôi, khi nào em về thủ đô với anh, chúng ta cũng sẽ là một gia đình ba người.”