Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 595



Chương 595: Xin hãy yêu tôi chân thành và say đảm (5)

 

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói trâm thấp của Phó Thắng Nam, “Con bé ngủ rồi, anh cho con bé vào phòng đã, chờ anh một lúc.” Tôi gật đầu, “Ù!” Dứt lời, tôi ngáp một cái, không khỏi có chút buồn ngủ, năm phút sau, giọng nói trầm thấp của Phó Thắng Nam truyền đến từ đầu dây bên kia, “Hôm nay có mệt không?” Tôi gật đầu đáp, “Có hơi hơi!” Tôi bận rộn từ sáng đến tối, bây giờ vừa mệt, vừa buồn ngủ.

“Em tắm rửa sạch sẽ chưa?” Tôi nhắm mắt, gật đầu mà không cần suy nghĩ, “Rồi!” Không hiểu sao tự nhiên nghĩ đến chuyện của Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm, liền hỏi, “Phó Thắng Nam, anh nghĩ đàn ông vì sao lại không được?” Sau khi hít một hơi thật sâu, đầu dây bên kia im lặng một lúc, mới nói: “Không được?” Nghe giọng như thế này, tôi đoán được anh đang nghĩ điều mà tôi đang nghĩ, liền kể: “Chuyện là như này, Mục Dĩ Thâm và Âu Dương Noãn có quan hệ, nhưng Dĩ Thâm hình như có trở ngại, phỏng chừng không được. Anh nghĩ đôi đấy nên làm gì?” Suy cho cùng, vẫn là đàn ông hiểu đàn ông nhất! Anh cười nhạt, “Chuyện của người khác, anh không quản nhiều như vậy được, không nghĩ nữa, ngủ sớm đi!” Tôi cong môi, bất mãn nói: “Anh thật nhàm chán!” Người ở đầu dây bên kia khẽ cười, “Ngày mai anh đến thành phố A, em muốn ăn gì?”   Tôi gần như thốt lên, “Thịt nướng Hàn Quốc, nếu không phải là đồ ăn Nhật Bản” Chủ yếu là vì đêm qua Âu Dương Noãn không ngừng nói về nó, nên tôi tự nhiên cũng có hứng thú.

Anh nói nhỏ qua điện thoại, “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ đóng cửa cẩn thận” Không thích anh lại gà mẹ, tôi đáp cụt ngủn: “Được rồi, em biết tồi, anh cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai gặp!” Cúp điện thoại, tôi đứng dậy khóa cửa, tắm rửa một chút, có lẽ do ban ngày đi làm quá mệt mỏi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tháng chín ở thành phố A, trời vẫn nắng, lá trên phố còn xanh.

Sau một giấc ngủ thỏa mãn, tôi trở nên thư thái.

Buổi sáng, tôi nhanh chóng hoàn thành việc lắp đặt ở tầng 1, buổi chiều không phát sinh   chuyện gì lớn, vì vậy mọi người chỉ trở về khách sạn để tham gia cuộc họp nhỏ.

Bởi vì nhân sự của Phó Thiên và Thuận Phát thời gian tới sẽ bị chia ra để hoàn thành những công việc mà công ty giao phó, nên việc xây dựng căn cứ có thể coi là tạm hoàn thành. Công việc chủ yếu bây giờ làm giám sát, tương đối nhàn.

Ra khỏi khách sạn, tôi và Chu Nhiên An lo lắng vê công việc tiếp theo. Mặc dù xét theo một số khía cạnh, tôi với cô không muốn gặp nhau, nhưng về công việc, cô ấy là một cộng sự tuyệt vời.

Thấy cô ấy đột nhiên ngừng nói, trên mặt chợt nở một nụ cười, không phải là kiểu khách sáo, mà giống như gặp được chuyện mình thích, nên nụ cười cũng xuất phát từ tim.

Tôi sửng sốt, nhìn theo ánh mắt cô và thấy người đàn ông đi Bentley màu đen ở lối vào khách sạn. Trong bộ vest chỉnh tề, cử chỉ của anh ta thoát ra khí chất cao quý.

Khỏi nói cũng biết! Nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, tôi không thể không cười, chạy đến, lao vào vòng tay người đàn ông mà nói, “Không phải đêm nay sao? Sau bây giờ anh đã đến?” Anh đưa tay bóp chóp mũi tôi, rồi cười, “Vừa ăn thịt nướng Hàn Quốc, lẫn đồ ăn Nhật Bản trong một bữa. Em chịu được không?” Tôi lắc đầu, “Đương nhiên là không!” “Anh Thắng Nam, giúp em lấy đồ được không?” Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ phát ra từ chiếc Bentley.

Tôi nghiêng đầu nhìn, đó là một người quen cũ – Mạc Hạnh Nguyên, có lẽ vừa xuống máy bay, nên cô vẫn mặc áo gió, bây giờ cô mới cởi ra vì trời nóng, lộ ra dáng người hơi gầy.

Phó Thận Ngôn nhìn lại, nói với tôi: “Chờ anh, lát nữa thì mình đi ăn thịt nướng Hàn Quốc!” Tôi mím môi, cố nén bất mãn trong lòng, “Ù!”   Mạc dù tôi không biết Mạc Hạnh Nguyên làm gì ở đây, nhưng nhìn cô ấy xách đầy hai vali, tôi không khỏi nhíu mày, cô ấy định chuyển nhà à? Phó Thắng Nam, gọi cho nhân viên lễ tân khách sạn, nhờ họ đưa hành lý của Mạc Hạnh Nguyên vào bên trong. Sau đó anh đặt phòng cho Hạnh Nguyên, đưa thẻ cho cô và để cô đi lên sau một vài lời giải thích đơn giản.

Sau khi xong việc, Phó Thảng Nam kéo tôi vào lòng, rồi nói: “Ăn gì trước?” “Tại sao anh lại đưa cô ấy đến đây?” Tôi cau mày, không kiềm chế được mà hỏi.

Anh cười. “Anh đưa cô ấy đến theo nhờ vả của Cảnh Thần, anh ấy có việc bận nên nhờ anh đưa cô ấy đến đây trước” Tôi nhàn nhạt đáp lại, từ lâu đã không có tâm trạng ăn uống, tôi nói: “Mấy tiếng ngồi máy bay, chắc anh mệt rồi. Bây giờ trở về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác tính saul”Đọc full tại truyen.one nhé

Anh nhướng mày, “Được rồi, trưa nay ăn cơm, P—_ thẻ phòng thì sao?” Rốt cuộc, đó là lối vào của khách sạn, tôi chỉ đơn giản đưa cho anh thẻ phòng, kiên nhẫn nói: “Anh ngủ trước đi, khi em xong việc, sẽ quay lại gọi anh!” Anh ấy gật đầu, xung quanh mắt có quầng thâm, có vẻ như dạo này anh nghỉ ngơi không tốt.

Nhìn anh rời đi, Chu Nhiên An trưng ra vẻ mặt chế giễu, “Thẩm Xuân Hinh, lòng dạ cô cũng thật bao dung, nhìn thấy cảnh vừa rồi cũng không đổi sắc, hay là đã quen với nó rồi” Tôi nhíu mày, không muốn nghe những lời châm chọc của cô ấy, nhẹ giọng nói: “Chỉ là bằng hữu thôi, nếu như tôi không chịu đựng được những việc này, Cô Chu cho rẵng liệu tôi có còn xứng đáng làm vợ của Phó Thắng Nam?”

Cô cười khúc khích nói: “Thật thú vị, trên trang tin tức ở Hà Nội, ngày nào cũng nhắc đến anh Thắng Nam, cô Hạnh Nguyên. Một người là chủ tịch nhà họ Phó, người kia là cô cả họ Mạc. Hai   người họ đúng là xứng đôi vừa lứa. Thẩm Xuân Hinh, cô không cảm thấy xấu hổ khi chen giữa hai người họ sao?” “Con cô thì sao?” Tôi nói. “Cô nghĩ cô là gì? Mắt muỗi hay hạt gạo?” Mặt cô ta đỏ bừng một lúc, tôi nhẹ giọng, “Cô Chu, quan trọng là tự trọng. Thích người khác không sai, thích người đã có vợ con rồi. Dù có tốt đến mấy cũng xin giữ mồm giữ miệng” Tiếp tục bàn chuyện công việc với cô ấy xem ra là bất khả thi, bởi lúc này cô đã đỏ mặt tía tai, tức giận vô cùng, không giết tôi là còn may.

Tôi đơn giản chỉ quay lại khách sạn, xin thẻ dự phòng tại lễ tân.

Phó Thẳng Nam tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy tôi liền nhướng mày, “Xong chưa?” Tôi ngây người, nhìn anh, nói: “Nhờ anh nên xong sớm” Anh hơi sửng sốt, rồi đưa chiếc khăn tắm vào   tay tôi, nói: “Giúp anh lau tóc nhé?”