Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 607



Chương 607: Cầu mà không được (1)

 

Hình như thấy ưng câu trả lời của tôi, anh nhíu mày hôn nhẹ lên môi tôi, bởi vì tay bị thương nên chỉ có thể an ổn nằm ngủ.

Tôi mệt cả người, bị giày vò lâu như thế, vừa mệt vừa buồn ngủ, nên vừa nằm chốc lát đã ngủ Say.

Tay của Phó Thắng Nam bị thương nên rất nhiều chuyện không quá thuận tiện, trước khi ngủ tôi đã muốn thức dậy sớm để giúp anh, nhưng hôm sau tỉnh lại đã không thấy ai bên cạnh, nghe được âm thanh vang lên từ phòng tắm.

Tôi vội vàng đứng dậy đi xem, thấy anh gian nan vắt khăn, vì không thuận tiện lắm nên đôi mày anh tuấn nhíu lại một chỗ, có vẻ bực bội.

Tôi nín cười đi đến bên cạnh anh, lấy khăn lau mặt từ tay anh, nói: “Đã nói anh bị thương đừng làm mấy việc này, có gì gọi em là được rồi.” Nhìn thấy tôi, lông mày nhíu chặt chợt giãn ra, anh nói: “Làm em thức à?” “Không có!” Vắt khô khăn mặt, bảo anh ngửa đầu để lau mặt: “Bình thường giờ này em đã dậy rồi, chồng bị thương, em không thể dậy sớm một chút để chăm sóc à?”

Thân thể của anh nghiêng về phía sau tựa trên bồn rửa tay, đầu hơi thấp, gần như là thấp gần một nửa so với tôi, anh hưởng thụ sự phục vụ này, mở miệng nói: “Vậy hôm nay để vợ yêu chăm sóc anh?” Tuy là hỏi thăm nhưng mang theo ngữ khí trần thuật, tôi gật đầu mở miệng nói: ‘Được!”

Ngừng một chút nói: “Nhưng nếu anh vào thành phố làm việc thì em không theo được, bởi vì dự án làng Lan Khê nên em tạm thời không đi được.” Anh gật đầu, giọng trầm ổn “Không đi, anh ở đây!” Tôi ừ một tiếng, rửa mặt cho anh xong rồi đơn giản rửa mặt của tôi luôn. Sau đó về phòng thay quần áo, thấy khí hậu bên ngoài khá đẹp, mà hôm nay cũng không bận việc gì, tôi chọn một chiếc đầm ngắn.

Tà váy trên đầu gối một chút có thể giúp tôi tôn đôi chân. Bởi vì tôi rất ít khi mặc váy ngắn nên đôi chân khá trắng, cộng thêm vừa mới giảm mấy ký nên chân lại càng thẳng càng thon, trông rất bắt mắt.

Phối với váy trắng, tôi chẳng hề do dự chọn một món đồ trang sức nhã nhặn. Phó Thắng Nam từ phòng tắm ra thấy tôi mặc váy ngắn, mắt nhìn đến đùi tôi thì thoáng nhíu mày.

Tôi không mấy để ý, make up, nhìn anh thay một bộ tây trang thẳng tắp nổi bật vẻ khôi ngô chững chạc, tôi nói: “Đến nhà hàng ăn sáng trước đi!” Anh gật đầu, tôi cầm túi xách, lúc đổi giày ở trước cửa thấy anh vẫn luôn nhíu mày, nhịn không được nói: “Sao vậy?” Anh mím môi: “Không sao cả!” Kéo anh đến nhà hàng trong khách sạn, buổi sáng nên chưa có nhiều người, tôi chọn một vị trí gần cửa sổ, dường như có thể nhìn bao quát được cả làng Lan Khê.

Cộng thêm hôm nay thời tiết đẹp vô cùng, dưới lầu đều là cỏ cây sơn thủy, không có nhà cao tầng chỉ chít, nhìn một cái liền thấy cỏ xanh nước biếc hòa cùng trời xanh mây trắng.

Dưới cảnh sắc như vậy, tâm tình của con người cũng tốt hơn hẳn, tôi chọn món rồi chống cằm nhìn ra cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp.

Phát hiện Phó Thắng Nam đang nhìn tôi, tôi chợt nhớ đến không biết anh cần gì thêm, nên nhìn sang anh hỏi: “Còn cần gì nữa không? Em đi lấy giúp anh?” Anh lắc đầu, mở miệng nói: “Sau này đừng mặc váy!” Tôi nhíu mày chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thì anh đã lấy áo khoác phủ lên đùi tôi, khiến tôi thoáng sửng sốt.

Sau đó mới chú ý người đang ăn sáng ở bốn phía thỉnh thoảng lại lia mắt sang phía tôi, tôi mơ hồ không hiểu tôi có chỗ nào bất ổn sao? Nhưng nhìn khắp người một vòng lại không phát hiện ra chỗ nào không ổn, không khỏi nhìn về phía Phó Thắng Nam cầu cứu: “Người em có chỗ nào kỳ quái sao?” Anh gật đầu, nhíu mày, giọng nói nghiêm túc chững chạc: “Có trách thì trách em quá đẹp!” Tôi sững sờ, sau đó nhịn không được bật cười, nhìn anh nói: “Anh học câu này ở đâu vậy?” Anh ung dung uống một ngụm nước, mở miệng nói: “Sau này đừng mặc váy ngắn như thế” Tôi mím môi, nói: “Đẹp mà, tại sao không cho em mặc chứ?” “Quá ngắn!” Hai chữ ngắn gọn vô cùng.

Âu Dương Noãn nói phản ứng này của Phó Thắng Nam là bệnh chung của đàn ông, phụ nữ của mình có thể che nhiều bao nhiêu thì che bấy nhiêu, nhưng khi đi trên đường thì rất thích nhìn những cô gái ăn mặc gợi cảm.

Tôi chống cằm nhìn anh, nhíu mày nói: ‘Mạc Hạnh Nguyên và Chu Nhiên An cũng thường xuyên mặc váy ngắn, em thấy rất đẹp mắt, tại sao em lại không thể? Anh có thể nhìn người khác thì tại sao em lại không thể mặc cho người khác nhìn, Phó Thắng Nam, cái này thật không công bằng” Đôi con ngươi đen nhánh nhìn tôi, ảm đạm không rõ: “Hai cái ấy giống nhau sao?” Tôi suy nghĩ, gật đầu: “Giống mà!”

Anh mím môi: “Em không thấy em rất mập sao? Mặc váy ngắn như thế trông chân rất thô!” Tôi thoáng sửng sốt, có chút ngu ngốc: “Em cảm thấy gần đây mình gầy đi mà, không phải đâu” Nhưng cũng không chắc lắm, copy của truyên. one chần chờ nhìn anh nói: “Em mập hả?” Anh gật đầu, rất chân thành nói: “Có một chút!” Các cô gái đều luôn không tự tin về ngoại hình của mình, nhất là xưa nay anh không nói tôi mập, nay lại đột nhiên nói tôi mập thì chắc chắn là tôi đã mập.

Tôi gật đầu nói: “Được, vậy sau này em không mặc váy ngắn.’ Mập như vậy, mặc vào rất khó coi.

Anh khẽ cười, ngược lại rất hài lòng.

Nhân viên phục vụ mang món ăn lên, vừa rồi gọi hơi nhiều, vốn dĩ đều là những món tôi thích ăn, nhưng mới nãy Phó Thắng Nam nói tôi mập, tôi hiện tại liền không muốn ăn gì, đẩy đĩa đến trước mặt anh, nói:”Anh ăn nhiều một chút!” Sau đó đơn giản uống một ly sữa bò, thấy tôi như vậy anh nhíu mày: “Sao lại không ăn?” Tôi uống một ngụm sữa bò, lắc đầu nói: “Em phải bắt đầu giảm cân, tốt nhất là nên ăn ít lại, có lẽ qua một thời gian ngắn có thể gầy bớt.” Dù sao con gái vẫn thích giữ dáng hình chữ S, mặc vừa quần áo yêu thích, hơn là ăn thỏa thê.

Thấy vậy, anh nhíu mày, có chút không vui: “Buổi sáng phải ăn no bụng, không ăn làm sao giảm cân được, cứ ăn như bình thường, muốn giảm cân thì ban đêm chúng ta đi dạo một chút.” Nói xong, anh đẩy bánh ngọt đến trước mặt tôi, mở miệng nói: ‘Không được bỏ lại, nghe lời anh ăn hết đi!” Tôi đã không còn khẩu vị từ lâu, lắc đầu nói: “Em không muốn ăn!” “Phải ăn!” Anh hơi nghiêm túc: “Không ăn uống điều độ chính là phương pháp giảm cân ngu nhất, nếu muốn giảm cân thì ban đêm chúng ta đi tập thể thao” Tôi bĩu môi, tuy không tin lắm nhưng vẫn cúi đầu ăn.

Mắt vừa nhìn ngang thấy có người đi tới, tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Diệc Hàn.

Phó Thắng Nam cũng thấy anh ta, đôi mày tuấn lãng khé nhăn, môi mỏng khẽ mở: “Tổng giám đốc Gố, chào buổi sáng!” Cố Diệc Hàn dừng bước, nhìn anh một thoáng rồi cười khẽ, dáng vẻ ưu nhã không thất lễ: “Chào buổi sáng tổng giám đốc NamI” Sau đó ánh mắt rơi trên người tôi, nụ cười càng rộ: “Xuân Hinh, hôm nay em đẹp hơn trước rất nhiều!” Tôi ngẩn người, phụ nữ rất thích được khen, đó là bản tính trời sinh.