Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 616



Chương 616: Cầu mà không được (10)

 

Tôi thấy đèn sáng từ nhà bên cạnh của Mục Dĩ Thâm, suy nghĩ một chút, tôi gọi điện thoại cho Âu Dương Noãn, tín hiệu kết nối, giọng nói vang lên: “Chị em tốt, ăn cơm chưa?” Tôi nhìn vào nhà bên cạnh, nói: “Chưa, cậu ở trong nhà Mục Dĩ Thâm?”

Cô ừ nói: “Cậu ở nhà bên cạnh sao?”  Tôi gật đầu, lên tiếng: “Đúng vậy!” Nghe âm thanh bên ngoài, Âu Dương Noãn đang ở trong sân kêu tôi, tôi ra ngoài, thấy trong sân bên cạnh Âu Dương Noãn mặc một áo ngủ thật dày nhìn tôi nói: “Gần đây cậu thế nào? Khỏe chứ?” Tôi gật đầu: “Rất tốt, nói chung là vẫn còn sống, cũng coi như may mắn!” Sự việc ở thôn Lan Khê chắc cô ấy cũng chưa biết.

Cô dựa vào lan can, như không còn sức lực nói: “Nhiêu ngày rôi chưa gặp cậu, tớ mệt mỏi quá, mệt mỏi thực sự mệt mỏi, hôm nay nằm cả một ngày thật mệt chết đi được!”  Tôi nhìn cô ấy, ngạc nhiên nói: “Đến ngày?” Cô ấy cũng sửng sốt nhìn tôi: “Sao cậu biết?” Tôi nhún vai: “Bởi vì chúng ta cùng chung cảnh ngộ” Cô ấy thở dài một hơi, uất ức nói: “Số khổ mà, Mục Dĩ Thâm không biết đi đâu, cả ngày chưa vê, tớ hiện tại không muốn làm gì cả, muốn tức giận với anh ta thực sựt” Tôi mỉm cười, những cô gái trong mấy ngày này đều như vậy.

Thấy tôi cười, cô nhìn biệt thự thấy không có ai cũng hỏi: “Phó Thắng Nam cũng chưa vê?” Tôi gật đầu: “Gần đây anh ta có thể nhiều việc!” Nói tới đây, tôi cũng nghĩ gọi cho Phó Thắng Nam, nhưng gọi vẫn không ai bắt máy, sau đó cũng không gọi nữa.

Trong sân có đèn ô tô chiếu sáng, Âu Dương Noãn nhìn tôi, cười một cách gian xảo: “Cậu Phó của nhà cậu về rồi thì phải?” Tôi nhún vai, quay đầu nhìn lại, thấy xe đã vào cổng, trong sân viện của Mục Dĩ Thâm, không nghĩ cũng biết đó là ai.

Âu Dương Noãn bất ngờ, sau đó vui mừng nói: “Nơi trút giận của tớ về rồi, tớ đi đây” Dứt lời liền đi.

Tôi mím môi, trở về biệt thự, thấy đồ ăn đã nguội lạnh, suy nghĩ cần gọi điện cho Phó Thắng Nam.

Cũng may lúc này điện thoại đã kết nối, tôi điều chỉnh giọng nói một chút và nói: “Phó Thắng Nam, anh đang ở đâu? Khi nào về nhà? Em đã làm cơm, anh về ăn chứ?” Đây là lần đầu tiên tôi làm đồ ăn ở nhà, tôi cứ nghĩ anh sẽ trở về cùng ăn và nói chuyện một chút, vợ chồng với nhau, dù có thế nào cũng nên vì nhau hạ cái tôi của mình, đem những gì không vui bỏ qua hết.

Bên kia im lặng không nói, nói thật, trong lòng tôi có vài phần thấp thỏm, tôi lo lắng anh để ý sự việc Cố Diệc Hàn, không cho tôi giải thích.

“Cô Thẩm, tôi là Mạc Hạnh Nguyên, anh Thắng Nam đang tắm rửa, cơm chiều của cô nên tự mình ăn đi, anh Thắng Nam có thể đêm nay không về.” Mạc Hạnh Nguyên trả lời bằng giọng nói sắc bén, đem những mong chờ của tôi đều giẫm đạp.

Trước kia chưa từng có tình huống như hôm nay, nhưng đó là lúc trước, tôi có chuẩn bị sẵn tâm lý anh ta sẽ không yêu tôi, cũng đã nghĩ đến Mạc Hạnh Nguyên là một gì đó đặc biệt với anh.

Nhưng giờ đây, tôi thực sự không hề có một sự chuẩn bị nào, nhiều năm qua tôi rất tự tin, mặc dù sẽ có ghen một chú, sẽ cảm thấy anh không thể bỏ Mạc Hạnh Nguyên, nhưng lòng tôi vẫn rõ ràng nhất anh đối với Mạc Hạnh Nguyên ngoài trách nhiệm còn có tình cảm, anh khiên cho tự tin của tôi nhiều năm qua bị vỡ nát, tôi đã nhiều lần

tin tưởng nhưng đều bị xé nát.

Giống như không nghe được tôi trả lời Mạc Hạnh Nguyên có vẻ như lên mặt với tôi: “Cô Thẩm, nếu cô muốn tôi sẽ nói lại với Thắng Nam, trễ một chút anh ấy sẽ về nhà, nhưng mà cô cũng không nên chờ quá muộn, đồ ăn sẽ bị lạnh, không thể ăn được”

Tôi không muốn tiếp tục tự làm khó bản thân, trực tiếp cúp điện thoại, nhìn bàn thức ăn, cảm thấy thật mỉa mail

Tình yêu? Tin tưởng? Đầu là chó mát!

 

Trở lại phòng ngủ, tôi tức giận, tôi luôn nghĩ về những lời châm chọc khinh thường của Mạc Hạnh Nguyên, nhắc đến cũng thật nực cười, bản thân cứ nghĩ sẽ không để tâm điều này, nhưng khi gặp sự việc này tôi lại đau lòng muốn đổ bệnh, cứ như vậy mà suốt đêm không ngủ được.

 

Nằm trên giường một lúc, trong đầu tôi dần bình tĩnh lại, nhưng mà bản thân càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng đau đớn, nhưng mọi thứ lại là sự thật, đã từng có một khoảng thời gian đẹp đẽ và ấm áp nhưng trong nháy mắt lại hóa hư không, giờ đây chỉ còn lại tổn thương.

Lăn qua lộn lại, nhưng vẫn không ngủ được, bụng lại bắt đầu đau đớn, thậm chí đau tới mức run cả người, có lẽ vì rửa rau bằng nước lạnh nên mới như vậy.

Chắc vì thời gian còn quá sớm nên tôi không có cảm giác đói bụng, lại ở trên giường nằm một lúc, không cách nào ngủ được, tôi cũng không ép bản thân phải ngủ.

Ngồi dậu đi đến phòng làm việc, đọc nốt quyển sách “Ba chúng ta”.

Dưới lầu có tiếng động cơ xe, đèn xe chiếu sáng hơn nửa cái sân, tôi nắm chặt cuốn sách trong tay, nhanh như vậy đã về nhà sao?

Cố gắng đọc sách, nhưng vẫn không thể đọc thêm gì, một lúc sau, tôi đứng dậy xuống lầu.

Không thấy ai trong phòng khách, tôi nhìn vào bếp, trên bàn cơm, người đàn ông mặc âu phục đen, dáng vẻ ngay thẳng, ngồi ở bàn cơm tạo cảm giác thật ưu nhã.

Những đồ ăn đã nguội lạnh vẫn ở trên bàn cơm, chưa từng động qua, anh ngồi trước bàn cơm cứ như vậy ăn.

Tôi nhìn thấy lại cảm thấy từng đợt đau đớn, từng sự tức giận dâng lên, khó chịu, cảm xúc rối loạn.

Từ lúc tôi gọi cho Mạc Hạnh Nguyên tới giờ đã được hai tiếng, cái gì nên làm cũng làm xong rồi.

“Đồ ăn nguội lạnh rồi, sức khỏe của Phó tổng rất quý, đừng nên ăn những thứ này” Tôi lạnh nhạt nói.

Phó Thắng Nam quay đầu nhìn tôi, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó gương mặt có có chút cảm xúc khó tả: “Làm em thức giấc rồi?”

Lời nói thật dịu dàng đầy quan tâm, nhưng tôi chỉ cảm thấy thật nực cười.

Tôi nở nụ cười gượng gạo đi đến bên bàn, nhàn nhạt nói: “Không sao, đồ ăn lạnh rồi, không cần ăn!” mặc kệ sau đó anh có ăn hay chưa đều đem những thứ trên bàn vứt vào sọt rác.

Động tác nhanh gọn, không mang chút do dự.

“Thẩm Xuân HinhI” Anh nhìn tôi như tỏ vẻ khó hiểu.

Tôi mấp máy môi đạm bạc nói: “Phó tổng bên ngoài đã ăn no rồi, không cần thiệt thòi bản thân ăn những đồ ăn nguội lạnh kia” Lời nói này rõ ràng mang theo sự lạnh lùng của tôi.

Anh nhíu mày, như đang kiềm nén tức giận: “Em cứ phải như thế này mới được sao?”

Tôi ngẩn người, có chút buồn cười, nhìn anh ta một cách bình tĩnh đến đáng sợ: “Đúng, tôi luôn như vậy, Phó tổng ngày đầu tiên cũng biết tôi luôn như vậy mà, không phải sao?”