Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 656



Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, trong lòng tôi đã mắng anh ta tới cả trăm lần, tôi lười để ý đến anh ta nên bực bội đi lên phòng ở tâng hai rồi ngồi hờn dỗi một mình.

Dưới lầu có tiếng đồ vật bị đập nát, tôi cảm thấy Hoắc Tôn thật sự khó hiểu, tôi chỉ có thể là vùi mình vào trong chăn bông mà không thèm để ý đến anh ta.

Nằm một hồi lâu, bụng của tôi kêu rên không ngừng. Nguyên một ngày hôm nay tôi ăn không được bao nhiêu, tôi nghĩ rằng cho dù ăn món của Tiêu Vũ nấu ở đâu đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn bị loạn thần kinh của Hoắc Tôn làm phiên.

Loay hoay một hồi tôi xuống nhà chuẩn bị làm một chút đồ ăn, nếu tôi tiếp tục đói chỉ sợ rằng tôi sẽ bị mất ngủ trong đêm nay mất.

Trong phòng bếp, giúp việc của Hoắc Tôn dường như không đến nhưng cũng may trong tủ lạnh có rất nhiều rau củ quả. Tôi nhìn xung quanh, cuối cùng không còn cách nào khác tôi đành phải nấu một phân mì.

Tuy nhiên, trước khi tôi ngồi xuống chuẩn bị ăn, Hoắc Tôn đã đến đến ăn hết bát mì do tôi nấu mà không để dư một chút nào, tôi thật sự là bị anh ta chọc đến mức tức chết mà.

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta, suýt chút nữa đã hét lên: ‘Hoắc Tôn, anh không thấy mất mặt sao? Mì này là tôi nấu tôi còn chưa ăn, anh đủ rồi đó!” Anh ta lại tỏ ra như thể không có việc gì xảy ra, anh ta ăn mấy miếng mì rồi lại nhìn tôi nói: “Những nguyên liệu này đều nằm trong nhà của tôi, tôi không thể ăn được sao?” Tôi không nói nên lời mà nhìn anh ta ăn bát mì của mình một cách thoải mái. Nếu không phải không thể đánh người, tôi thật sự nhịn không được mà đánh cho anh ta một trận.

Nhưng suy cho cùng, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tôi thừa nhận.

Sau khi nấu xong một phần mới, Hoắc Tôn đã khi ăn xong lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

Gương mặt anh ta vô cùng tập trung khiến tôi có chút bối rối. Tôi nhất thời nhìn anh ta khóe mắt tôi giật giật, tôi nhanh chóng bảo vệ cái tô trong tay mình rôi nhìn anh ta nói: “Hoắc Tôn, anh đã ăn rồi thì cái này thuộc vê tôi” Anh ta nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng “Cô ăn một mình đi đồ keo kiệt ” Nói xong anh ta đi thẳng lên lầu, tôi nhìn người đàn ông này, tôi cuối cùng vẫn nghĩ anh ta có chút kỳ lạ.

Nhưng tôi cũng không nhiều lời làm gì.

Khi ăn mì xong tôi dọn dẹp thì trời cũng đã nhá nhem tối. Đã ba bốn tiếng trôi qua rồi, tôi không biết Phó Thắng Nam xảy ra chuyện gì không mà Lâm Quang Tuyến vẫn chưa gọi tới.

Tôi câm điện thoại chờ một lúc nhưng chờ mãi cũng không thấy cuộc gọi đến. Tôi nhịn không được định gọi qua, nhưng còn chưa gọi thì điện thoại từ bên kia gọi đến.

Là Lâm Quang Tuyến.

Nhấn trả lời điện thoại, tôi không đợi người bên kia lên tiếng, tôi đã nói trước: “Chú Lâm, chú tra được gì chưa? Phó Thắng Nam thế nào rồi?” Chú Lâm ở đầu dây bên kia ngập ngừng một chút rồi nói: “Thưa cô, theo thông tin chúng tôi tìm được là đêm đó mấy người kia không có mang tổng giám đốc Phó đi, mà là đưa tổng giám đốc Phó đến khu vực lân cận, bọn chúng đã giết chết ngài ấy khi hỏi được vài câu. Cô chủ nên quay lại đồn cảnh sát để xem xét cái xác đó nó có thực sự thuộc là tổng giám đốc Phó không”

Đột nhiên bầu trời quay cuồng, tôi nhìn mọi thứ xung quanh điều bị đảo lộn, thậm chí còn bắt đầu tái tạo vô số vật thể giống hệ nhau. Nước mắt tôi ẩm ướt chảy vào miệng, mùi vị hơi mặn nhưng làm sao có thể.

“Chú Lâm cái xác đó không phải là của Phó Thắng Nam. Thật sự là như vậy, chắc chắn là xảy ra chuyện gì. Không thể nào Phó Thắng Nam nói rằng anh ấy sẽ không gặp tai nạn mà. Những người đó có thể nói dối chú, chú hãy điều tra lại đi được không? Phó Thắng Nam chắc chắn không gặp tai nạn” Trong đầu tôi liên tục nhớ đến cái xác kia, nhưng thật sự cái xác đó không phải là Phó Thắng Nam, tôi không thể nào nhìn làm được.

Chú Lâm có vẻ hơi bất lực nói: “Cô chủ tôi biết cô có thể không chấp nhận được sự thật này, nhưng tôi đã bắt được vài người đưa tổng giám đốc Phó đi trong đêm đó. Nếu cô chủ thật sự không chấp nhận thì cô có tự mình đi hỏi bọn họ được không?”

Tôi gật đầu: “Được rồi vậy mấy người ở đó đi tôi đến ngay” “Không cần đâu lát nữa tôi sẽ đưa người tới nhà cậu Hoắc vừa hay có điều muốn hỏi cậu Hoắc” Lâm Quang Tuyến nói xong liền cúp điện thoại, tôi đứng ngây ngốc tại chỗ đầu óc quay cuồng còn có chút choáng váng.

Hoắc Tôn không biết từ lúc nào xuống lầu, anh ta mặc áo choàng tắm, nhìn tôi nói: “Cô đang khóc vì Phó Thắng Nam chết sao? Tôi đã nói hắn lành ít dữ nhiêu cô còn không tin ta, cô… tốt hơn hết là bây giờ nên nghĩ về cách hợp tác với nhà họ Hoắc. Đối với một công ty lớn như công ty Phó cô lại là phụ nữ, một mình điều hành sẽ không xong đâu Tôi nhìn anh ta, anh giống như hoàn toàn không để tâm đến chuyện của Phó Thắng Nam.

Thấy anh ấy thoải mái như vậy tôi không muốn nói lời nào. Đúng thế Phó Thắng Nam là chồng tôi thì có liên quan gì đến anh ta? Tại sao anh ta phải lo lắng cho sự sống chết của chồng tôi? Nghĩ đến đây tôi cảm thấy bình tĩnh hơn, có nhiều việc cần phải tự mình đối mặt cho dù là có nguy hiểm gì đi chăng nữa. Trong chuyện của Phó Thắng Nam lần này chỉ có tôi mới có thể giải quyết, chỉ có tôi mới có thểi Sau một hồi thở dài, tôi đi tới cổng biệt thự, Lâm Quang Tuyến đã nói trong chút nữa sẽ mang những người đã đưa Phó Thắng Nam đi đến đây.

“Không phải là cô Thẩm đây sao? Cô Thẩm kiếm được việc gì hay ho để làm sao? Ban ngày ban mặc cô đứng ở đây làm gì?” Giọng của Hoắc Tôn vang lên sau lưng tôi, tôi lại mặc kệ anh ta mà ngồi yên trên bậc thang lối vào biệt thự.

Không bao lâu sau xe của Lâm Quang Tuyến chạy vào biệt thự. Tôi chạy đến tiếp đón, Lâm Quang Tuyến cũng nhanh chóng xuống xe, sau đó có hai người thuộc hạ của anh ta mang theo một người mặc đồ đen xuống. Người đàn ông này có chút bầm dập, mặt mũi xanh xanh tím tím sưng như cái đầu heo. Xem ra đã được phục vụ trước Tồi.

Nhìn thấy tôi Lâm Quang Tuyến nói: “Cô chủ đây là tên đã đưa tổng giám đốc Phó đi hôm đó” Tôi nhìn người đàn ông mà hạ tay tôi siết chặt, mặc dù trong lòng tôi đã tích tụ rất nhiều tức giận nhưng tôi vẫn kìm nén nói: “Cảm ơn chú Lâm, đưa anh ta vào đi tôi sẽ hỏi thăm anh ta” Lâm Quang Tuyến gật đầu rồi dẫn tên đó vào biệt thự.

Hoắc Tôn bắt chéo hai chân ngồi nhàn nhạt trên sô pha, anh ta quay sang nhìn người đàn ông mà Lâm Quang Tuyến đưa tới nhướng mày nói: “Không lạ gì lắm,… ngay cả người cũng có thể tìm ra, hiệu suất làm việc đúng là cao.

Tôi thực sự rất ngưỡng mộ nhà họ Phó nha”

Lâm Quang Tuyến nhướng mày, ra hiệu hai người thuộc hạ đem người đưa tới trước mặt Hoắc Tôn. Lâm Quang Tuyến nhìn Hoắc Tôn nói:” Tổng giám đốc Hoắc người tới rồi, cần chúng tôi tránh mặt sao?” Hoắc Tôn bật cười, “Tôi làm sao không biết xấu hổ như vậy, mấy người không cần đi, tôi chỉ hỏi vài câu rồi lát nữa cô chủ của các người sẽ hỏi tiếp, tôi sẽ hỏi nhanh thôi” | Lâm Quang Tuyến không nói nữa chỉ ừ rồi thôi.

Hoắc Tôn xoay người tới gần người đàn ông đó, anh ta nheo mắt cười: “Em trai mọi người đều ở đây rồi, tôi hỏi cái gì thì cậu trả lời cái đó đi. Nếu không bị đánh đến máu me bầm dập là chuyện bình thường, còn đụng đến chuyện mạng sống là chuyện lớn đấy ” “Cậu Hoắc đang uy hiếp tôi?” Người đàn ông bình tĩnh nhìn Hoắc Tôn, trên mặt anh ta không có một chút sợ hãi nào, mà ngược lại cũng không có vẻ sợ hãi của người đang bị bắt giữ.

Hoắc Tôn tỏ ra không quan tâm đến những gì anh ta nói, Hoắc Tôn chỉ nhún vai nói: “Không có gì to tát. Ở Ma Cao hàng năm có rất nhiều người mất tích không mà giải thích được, cảnh sát thì quá bận. Những người không có lai lịch như cậu chỉ có thể liên lạc với cha mẹ hoặc vợ của họ nếu họ chết, có thể nếu ai đó giết cậu người ta cũng không để ý tới mối hận của cậu đâu, nói không chừng còn liên lụy tới gia đình anh”