Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 666



Chương 666: Tra ra người sau lưng (6)

 

Mẹ Tôn Thiên Di nở một nụ cười khó coi, bất lực nói: “Cô Phó, bệnh của Minh Hạ, tôi cũng bàn với bố của Tôn Thiên Di rôi, chúng tôi không chữa nữa, đứa bé này số khổ, những ngày tiếp theo chúng tôi sẽ đưa con bé đi ra ngoài chơi, nó muốn chơi gì thì để cho nó chơi, không để nó cảm thấy tiếc nuối là được, chúng tôi kiếp này đã dốc toàn tâm toàn sức rồi”

Tôi bần thần sửng sốt theo bản năng hỏi: “Tại sao lại thế? Tôi đã hỏi bác sĩ, chỉ cân chữa trị tốt thì sẽ có khả năng hồi phục. Hai người nếu lo chuyện tiền nong thì cứ nói, tôi sẽ giúp đỡ hết khả năng, con bé còn nhỏ, tương lai còn dài…”

Mẹ Tôn Thiên Di không nhịn được khóc nấc lên, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Không thoát được cái số kiếp này đâu, dù con bé có được chữa khỏi thì nó còn phải lo cho hai cái thân già này, còn có   một thằng cậu không được việc chỉ biết moi tiền, Tôn Thiên Di đã bị mấy người chúng tôi bức tử, cho dù chúng tôi có chữa khỏi cho nó thì nó cũng
sớm ngày bị ép tới đường cùng thôi. Còn không bằng bây giờ, đưa con bé đi hưởng thụ cuộc sống, vui vẻ thoải mái mà rời đi. Nhân sinh là bể khổ, kiếp sau hy vọng chúng ta cũng đừng quay lại đây.

Tôi cũng không biết phải khuyên bà như thế nào. Tôi thực sự quên mất kế cả con bé có được chữa khỏi thì nó cũng không có ai để dựa dẫm, chỉ tính gã cậu không nên thân kia của nó thôi cũng đủ để dìm chặt con bé xuống địa ngục
không thể thoát thân chứ đừng nói tới việc sau khi trưởng thành con bé còn phải chăm lo cho hai ông bà già cả yếu ớt nữa. Nhưng dù thế cũng không có nghĩa là mọi chuyện sẽ không chuyển biến tốt đẹp.

Thấy tôi còn muốn khuyên nhủ thì bà nhìn tôi nói: “Cô Phó, tôi biết cô tốt bụng, mấy ngày nay cảm ơn cô rồi, sắc trời cũng đã muộn, cô mau về đi”
Những lời tôi không kịp nói ra cứ thế mà bị chặn lại, không còn cơ hội nói ra nữa. Dù sao đây cũng không phải là chuyện của tôi, từ đâu đến cuối cũng không có gì liên quan tới tôi, tôi không cần chịu trách nhiệm cho tương lai của đứa trẻ đó, càng không có tư cách quyết định nó. Cảm giác bất lực này khiến tôi uể oải mà rời khỏi bệnh viện.

Chuông điện thoại vẫn cứ reo lên liên tục trong túi, là Âu Dương Noãn gọi tới. Cô ấy vẫn luôn tuỳ tiện như trước.

“Thẩm Xuân Hinh, cậu về lại thủ đô rồi à? Có thấy Mục Dĩ Thâm không? Anh ấy vài ngày không gọi điện cho tớ rồi. Không biết vì sao cảnh sát lại niêm phong hạng mục ở làng Lan Khê, tuyên bố là công trình phi pháp. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sau cậu về thủ đô rồi lại không quay lại đây nữa?”

Tôi ngồi trước cổng viện, nhìn đoàn người ra ra vào vào, có người vội vàng chạy đến, có người vừa bế đứa bé mới sinh, cũng có người thất vọng uể oải, có người tuyệt vọng, vui buồn sướng khổ trong nhân gian đều có thể nhìn thấy được ở chỗ này, là một cảnh tượng khó quên.

Tôi không biết phải nói gì với người trong điện thoại, im lặng hồi lâu mới nói: “Tạm thời tớ không quay lại được, cậu phải bảo trọng. Nhà họ Mục có lẽ đã xảy ra chút chuyện, chờ Mục Dĩ Thâm có thời gian anh ta sẽ liên lạc lại với cậu, đừng lo lắng quá ”

Cô ấy thở dài, nhàm chán nói: “Tớ còn đang chờ cậu quay lại đây này, bây giờ có một mình tớ ở thành phố Tân Châu chán chết đi được, ông lão ở nhà lúc nào cũng bắt tớ đi xem mắt, không biết vì sao không cho tớ liên lạc với Mục Dĩ Thâm, còn nói nhà tớ không với tới. Trước kia ông ấy đâu như vậy, cậu nói xem ông ấy rốt cuộc là bị làm
sao thế?”
Tôi hơi mở miệng, lời nói đã đến đầu môi lại phải nuốt xuống, nói: “Ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi, đừng oán giận nữa” Tiếp tục nói thêm mấy câu thì tôi ngắt máy rồi. Sắc trời đã tối sầm lại, trời ở ngoài Bắc luôn luôn tối nhanh hơn, nhất là bây giờ đã cuối thu đầu đông thì lại càng mau tối.

Tôi lái xe quay lại biệt thự, hiếm thấy Phó Thắng Nam đang mân mê ở trong bếp, tôi dựa người vào cửa nhìn anh mặc tạp đề loay hoay trong bếp, không khỏi bật cười thành tiếng.

Anh thấy tôi đã về rồi thì bị dọa giật bắn mình hỏi: “Ủa? Về lúc nào thế? Sao anh không nghe thấy tiếng động gì hết vậy?” Tôi cười cười “Nha” một tiếng xem như tạo tiếng động. Anh thấy thế thì bất đắc dĩ cười cười, mở miệng nói: “Đi rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm”

Tôi thấy anh mặc một chiếc áo lông màu xám, có chút ngoài ý muốn nói: “Anh mặc mấy màu khác trừ màu đen ra trông đẹp hơn nhiều. Trông trẻ hơn” Anh nhướn mày, đột nhiên nghiêm túc nói: “Bình thường anh nhìn già lắm à?”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, tôi không nhịn được cười: “Có, trông hơi già, tại nhìn nghiêm túc quá nên gây ấn tượng già đời với người khác, khiến cho anh trông có vẻ khó gần. Vân nên mặc giống như thế này này, trông hiền hơn bao nhiêu.”

Anh thực sự nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy về sau anh sẽ chăm chỉ mặc đồ màu khác nữa” Tôi nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh thì sửng sốt, từ lúc nào anh đã chịu tiếp thu ý kiến của người khác mà thay đổi thói quen của bản thân, suy nghĩ lại cách sống rồi? So với cái người lạnh lùng không thích cười, cả ngày bày ra bộ mặt lạnh lẽo kia mà nói thì cứ như là hai người khác nhau ấy. Suốt những năm tháng ấy, những thay đổi này cũng không phải là điều ngẫu nhiên mà là do tích luỹ dần dần. Rốt cuộc anh trở nên ôn nhu săn sóc, tinh tế tỉ mỉ thế này từ khi nào thì tôi cũng không rõ lắm.

Tôi chỉ biết, chờ đến khi tôi nhận ra sự thay đổi của anh thì anh đã trở thành người tinh tế đến từng chỉ tiết, biết giận dỗi giống như một đứa trẻ, biết hy vọng bản thân được để ý tới, biết đón ý hùa lời. Những thay đổi này đều không tiếng động mà xảy ra.

Anh không quen ngày nào cũng treo từ “yêu” trên miệng, nhưng đã quen chăm sóc người khác.

Thấy tôi ngẩn người, anh xua tay trước mặt tôi mấy cái, hỏi: “Nghĩ gì đấy?” Tôi lập tức ngừng suy nghĩ, hôn một cái lên cằm anh nói: “Em đang nghĩ sao số em tốt thế, gặp được người vừa đẹp người vừa đẹp nết như ngài Phó đây?” Anh cười cười nói: “Ừm, số anh cũng không tệ, có thể gặp được cô Thẩm đây” Giỡn với anh một lúc, phiền muộn lúc ở bệnh viện của tôi cũng tan đi không ít, ăn cơm xong, anh bảo tôi về phòng nghỉ ngơi, đúng lúc Lâm Uyển gọi tới hỏi thăm tôi dạo này thế nào, sao quay lại thủ đô rồi thì cũng không tới thăm bọn họ.

Tôi vừa giải thích vừa nói rằng mai sẽ đi thăm họ, Tuệ Minh ở trong điện thoại ồn ào gọi, nói muốn nói chuyện cùng tôi một lúc rồi mới cúp máy.

Cứ nghĩ có thể ngủ ngon thế mà không nghĩ tới tôi và Phó Thắng Nam vừa nằm xuống còn chưa ấm chỗ thì điện thoại của anh đã reo lên, anh nghe điện thoại xong thì vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy mặc đồ vào.

Tôi không khỏi mở miệng hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?” “Cảnh sát tra được vấn đề ở Làng Lan Khê, anh phải qua đó chút” Nói xong anh chỉ sắp xếp chút đồ đem theo, tôi cũng thay bộ đồ đơn giản đi cùng anh.

Vốn dĩ anh muốn để tôi ở nhà, nhưng lại nghĩ tôi chắc hẳn sẽ không chịu nghe lời nên cũng tuỳ.

Bắt kịp chuyến bay cuối cùng, chúng tôi tranh thủ ngủ một chút trên máy bay, đến thành phố Tân Châu thì trời còn chưa sáng, chúng tôi trở lại biệt thự ngủ thêm hai tiếng nữa rồi mới dậy đi tới làng Lan Khê.