Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 676



Cô ấy âm trầm nhìn tôi, ánh mắt âm trâm, tràn đầy thù hận và phẫn nộ, tôi ngây ngẩn cả người, tôi cho rằng cô ấy sẽ hết giận, tôi và Mục Dĩ Thâm làm giao dịch, tôi biết, chuyện lần đó cô ấy bị thương tổn, tôi cả đời này đều cảm thấy áy náy, cho nên tôi và Mục Dĩ Thâm làm giao dịch, câu anh mang theo chúng tôi về nước, câu anh mời bác sĩ tốt nhất an toàn cắt bỏ tử cung của tôi, tôi vốn dĩ cho rằng cô ấy sẽ tha thứ.

Đúng vậy, cô ấy dựa vào cái gì để tha thứ? Vốn cô ấy có thể không cần bị thương tổn, bởi vì một chút sai lâm nhỏ của tôi, làm cô ấy bị thương, cô ấy hận tôi, muốn trả thù tôi, tất cả đều là đương nhiên.

Tôi không biết cô ấy rời đi khi nào, chỉ là khi Phó Thắng Nam tìm được tôi, thấy tôi thất hồn lạc phách, nhíu mày nói, “Lại có chuyện gì?” Tôi lắc đầu, giơ tay kéo anh, dựa vào trong lòng ngực của anh, thật sâu hít một hơi nói, “Thực xin lỗi, em sai rồi, em biết em sai rồi, chính là em thật sự không biết hiện tại em nên làm như thế nào?” “Làm sao vậy?” Phó Thắng Nam ôm tôi, nhìn tâm trạng tôi nói có chút không thích hợp, mở miệng hỏi.

Tôi không biết nên nói như thế nào với Phó Thăng Nam, chỉ là dựa vào ngực Phó Thăng Nam lắc đầu.

Phó Thắng Nam mang theo tôi trở về biệt thự, tôi nằm ở trên giường, có chút uể oải, cảm giác vô cùng thất vọng và vô lực bao trùm lấy tôi, đứng trên góc độ của người khác mà biện minh cho mình, sau đó tìm vô số lý do nói với bản thân rằng mình không có sai, nhưng rất nhiều khi, sai rồi chính là sai rồi.

Tôi cũng ở không ngừng an ủi bản thân, tôi tự nói với mình, tôi sẽ dẫn cô ấy về nước, bỏ qua cho hành vi chứng cứ cô ấy ác ý vứt bỏ tôi ở sân bay, tha thứ vài hành động của cô ấy làm tôi bị tổn thương, chính là, hết thảy đều che dấu không được, cô ấy xác thật vì tôi bị thương.

Ở trên giường nằm hồi lâu, chưa thấy được Phó Thắng Nam, tôi đứng dậy đi phòng sách tìm anh, thấy anh đang ngồi đối diện máy tính xem văn kiện, nghe được động tĩnh, anh ngước mắt nhìn cô, “Đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi gật đầu, ngồi vào bên cạnh anh, ánh mắt dừng trên màn hình máy tính, thấy trên màn hình là video theo dõi, ngần người nói, “Không phải nói video của bệnh viện đã bị hư sao? Làm sao còn có thể dùng được?

Anh nhìn tôi, mở miệng nói, “Anh tìm người tới sửa kịp thời, thang máy theo dõi và phía bên ngoài phòng của Đình Thi đều khôi phục, Bảo Khôn và Đoàn Thanh Lan, tuy rằng bọn họ đều đeo khẩu trang, nhưng từ theo dõi có thể phân biệt rõ.” Tôi chân chờ một chút, nhìn anh nói, “Kế tiếp anh có tính toán làm như thế nào?”

Anh cố sức khôi phục lại camera như vậy, mục đích chính là bắt Đoàn Thanh Lan, Bảo Khôn đã chết, video này có thể lên án Đoàn Thanh Lan liên hợp tác với người khác tiến hành mưu hại mạng người vô tội, tuy rằng không thể làm cho cô ta bị phán ở tù chung thân, nhưng cũng có thể khiến cô ta ở tù mấy năm, là không có vấn đề!

Ánh mắt của Phó Thắng Nam nặng nề nhìn máy tính, im một hồi, mở miệng nói, “Đăng video này lên Zalo, cho xã hội thấy cô ta là một nhân vật nguy hiểm, làm cho cô ta đi vào tù ở mấy năm” Tôi trâm mặc, một lúc sau mới nhìn anh nói, “Có thể không cần giao mấy thứ này cho cảnh sát không?”

Anh sửng sốt một chút, nhíu mày nhìn tôi, “Vì sao?” “Em thiếu nợ cô ta, lúc ở Miến Điện, vì em nên cô ta bị thương, sở dĩ cô ta ở đó, nhằm vào em, chính vì chuyện ở Miến Điện, cho nên mới ở đó, nhằm vào em” Tôi không biết làm như vậy là đúng hay sai, nhưng nếu hiện tại bắt cô ta vào tù, tôi sợ đời này tôi đều sẽ bị nội tâm dày vò, rốt cuộc, chuyện giữa tôi và cô ta, xác thật là vì cô mà cô ta bị thương, mặc dù làm cô ta bị thương, không phải tôi.

Phó Thắng Nam nhìn tôi, mở miệng nói, “Có thể, nếu em đã muốn dừng tay như vậy, anh có thể tạm thời mặc kệ, video này sẽ cho ngươi lưu lại, nếu có một ngày cần thiết, em có thể quyết định lại là muốn làm như thế nào?” Anh lưu video vào USB, sau đó đưa cho tôi cất.

Tôi tiếp nhận, nhìn anh có chút cảm động, dựa vào trên người anh, hỏi, “Phó Thắng Nam, em có phải luôn gây phiền toái cho anh hay không?” Anh cười nhạt, giơ tay nâng cằm tôi lên, nhìn tôi, nghiêm túc nói, “Đừng luôn nghỉ ngờ bản thân, Thẩm Xuân Hinh, em rất tốt, rất ưu tú, trên thế giới này, sẽ không có người sẽ vì anh đau bụng, mà mạo hiểm chạy đến trong kho hàng đông lạnh, cũng không có người sẽ vì anh từ chối những người ưu tú khác, thật ra anh phải nói cảm ơn em, nếu không phải em, anh không biết cả đời này của anh còn có thể sống sót có đầy đủ máu thịt hay không?”

Tôi nghe anh nói, trong lúc nhất thời có chút đỏ mặt, lời này của anh là đang tỏ tình với cô sao? Không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Có lẽ vẫn sẽ cãi nhau, vẫn sẽ tức giận đến mức muốn tức chết đối phương, vẫn sẽ vì một chút việc nhỏ như hạt mè cãi nhau, nhưng, trong lòng chúng tôi đều rõ ràng,trong biển người mờ mịt này, chúng tôi đều đã nhận định nhau, cũng chỉ có lẫn nhau có thể làm cho trong lòng chúng tôi tràn đầy cảm giác muốn sống.

Hạng mục đầu tư của thành phố A bị Vương Đại Lâm tiếp nhận, Phó Thắng Nam giao hạng mục này cho Chu Nhiên An toàn quyền xử lý, thời tiết đã chuyển sang đông, tôi và Phó Thắng Nam cũng đã chuẩn bị trở lại thủ đô.

Âu Dương Noãn gọi điện thoại tới, nói là sẽ về nước với Mục Dĩ Thâm, tuy rằng cuối cùng Mục Dĩ Thâm vẫn không có việc gì, nhưng Tập đoàn Thuận Phát lại vừa mới trải qua một hồi sóng gió như vậy, tổn thất không nhỏ, thời gian ngắn ngủi, anh ta tạm thời sẽ không thể động thủ đối phó với Tập đoàn Phó Thiên..

Tháng đến.

Quay lại thủ đô đã được hai ngày, sau khi ổn định mọi thứ, tôi liền gọi điện thoại cho mẹ của Thiên Di, trước đó đã gửi qua thẻ ngân hàng của mấy tỷ, bà có nói rằng tôi không cần tiếp tục gửi tiền cho bọn họ, bọn họ ở bệnh viện đã không còn thấy hi vọng, cho nên muốn mang theo Minh Hạ đi xem thế giới bên ngoài.

Sau khi điện thoại có tín hiệu, mẹ của Thiên Di đã bắt được, đầu dây bên kia điện thoại có tiếng gió lớn, giọng nói mẹ của Thiên Di truyền đến, “Bà chủ Phó, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Tôi lên tiếng, hỏi liên miên, “Dì, hiện tại mọi người đang ở nơi nào? Minh Hạ đỡ hơn chút nào chưa?

Con đã liên bệnh viện bên kia hệ, dì mang theo đứa bé ở bên ngoài nghỉ ngơi mấy ngày rồi mang con bé trở về đi, ngoan ngoãn phối hợp bệnh viện, là có thể chữa khỏi”

Trong điện thoại ẩn ẩn truyền đến tiếng thở dài của mẹ Thiên Di, “Bà chủ Phó, dì rất cảm ơn con, bất quá dì, dì và ông nhà đã dẫn Minh Hạ tới Tây Tạng, cả đời này chúng ta không có cảm giác gì nhớ nhà, lúc này đây chúng ta muốn hoàn thành tâm nguyện với con bé, cùng nhau hạnh phúc, cũng coi như là viên mãn, bệnh kia, chúng ta không trị, mấy ngày nay Minh Hạ khá tốt, có lẽ là Phật Tổ phù hộ, có lẽ chờ chúng ta đi Tây Tạng trở về, bệnh của Minh Hạ có thể sẽ tốt lên rất nhiều” Tôi hơi hơi sửng sốt, còn muốn nói cái gì, điện thoại đã bị ngắt, đại khái là vì tín hiệu không tốt.

Ý nghĩa sự sống, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, có lẽ mẹ của Thiên Di muốn dẫn đứa bé đến Tây Tạng, diện tích rộng lớn, trên trời có đám mây trắng tinh, còn có dãy núi mênh mông vô bờ, có lẽ tất cả có thể giúp Minh Hạ tốt hơn, ai cũng không nói trước được..

Cúp điện thoại, tôi trực tiếp đến Mạc gia, Lâm Uyển nói Tứ Qúy gần đây lại phát sốt, đứa nhỏ này gần đây luôn dễ bị sốt, lúc cô đến, con bé đang nằm ở trên giường ngủ.