Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 712



Chương 712: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm

Tôi nhìn cô ta, không có chút thiện cảm gì, tôi đã thấy sự hèn mọn và bất lực của Hồ Diệp. Tôi cũng biết rằng Thẩm Minh Thành không yêu cô ta, vì vậy tôi không muốn thông cảm cho cô ta, cũng không cảm thấy cô ta cần thông cảm, nói: “Không quan trọng cô ở bên anh ấy vì tiên hay vì lý do khác. Điêu quan trọng là chỉ cần cô rời xa anh ấy thôi là được.

Cô biết rõ rằng anh ấy không yêu cô hoặc thậm chí khinh thường chuyện yêu cô. Anh ấy chỉ lợi dụng cô, hơn nữa anh ấy cũng hoàn toàn không muốn cưới cô. Lý do cô ở bên anh ấy thì cô phải hiểu rõ hơn tôi chứ, tôi là em gái anh ấy, không nên xen vào chuyện của hai người, nhưng tôi cũng là con gái của nhà họ Thẩm, tôi biết rõ ràng nhà họ Thẩm sẽ không chấp nhận một người phụ nữ như cô, sẽ không cho cô bước chân vào nhà họ Thẩm.

Cho cô tiền là để cô rời đi một cách có thể diện nhất. Ít nhất tôn nghiêm của cô không bị chà đạp, nếu không, khi phải đối mặt với truyên thông đại chúng, chúng ta nói gì cũng vô dụng.”

Đột nhiên cô ta vừa cười vừa khóc: “Thì sao? Đã nhiều năm như vậy, để đi theo anh ấy, tôn nghiêm của tôi đã mất từ lâu, tôi không quan tâm chút nào, anh ấy có yêu tôi hay không thì sao? Tôi yêu anh ấy là được.

Anh ấy nói rằng sẽ cưới tôi, anh ấy nhất định sẽ cưới tôi. Cô không thể vì chuyện của Hồ Diệp mà đổ lên đầu tôi. Người với người tùy thuộc vào duyên phận. Duyên phận của cô ta và Thẩm Minh Thành tận rồi, cho dù họ còn yêu hay hết yêu cũng không nói lên được gì, bước xuống xe rồi thì chỉ còn là người xa lạ. Tôi sẽ đồng hành cùng Thẩm Minh Thành trên con đường tiếp theo.”  Tôi nhìn cô ta, không thể biết cảm giác như thế nào, nhún vai: “Không sao cả, tôi đã nói hết những điều nên nói, còn lại cô tự làm đi”

Tôi định đi ra ngoài đợi Hồ Diệp, nhưng lại bị Vương Yên Nhiên ngăn lại: “Tôi không hiểu, tại sao cô có thể chấp nhận Hồ Diệp mà tôi thì không? Đều bẩn thỉu như nhau, tại sao tôi lại thấp kém hơn Hồ Diệp, bị các người khinh thường?”

Lúc đầu tôi không muốn nói, nhưng vì cô ta hỏi nên tôi phải nói. Nhìn cô ta, tôi im lặng một lúc rôi nói: “Đừng tự so sánh mình với Hồ Diệp. Thành thật mà nói, cô hoàn toàn không thể so sánh được với cô ãy. Sự khác biệt giữa người với người không chỉ là sắc vóc, ngoại hình mà còn là nhân phẩm.

Tôi không cần phải nói về ngoại hình của Hồ Diệp nữa, trong lòng cô tự biết rõ rồi, cô đâu phải chỉ kém có một chút đâu. Đương nhiên, so sánh thế thì thô tục quá, vậy nói chuyện nhân phẩm đi nhé”

“Hồ Diệp không có mục đích đen tối nào trong những việc cô ấy làm. Không như ai kia, biết người ta đã có vợ con mà còn chen chân vào. Hồ Diệp cả đời này cũng không làm được những chuyện như vậy, càng không thể nói một đằng làm một nẻo, cô ấy sẽ không mặt dày vô liêm sỉ đi cướp đồ của người khác, cũng không có những thủ đoạn bỉ ổi.

Vương Yên Nhiên, nếu nhân cách của cô trong sạch, sẽ không đợi thời cơ mà vô liêm sỉ trèo lên giường của Thẩm Minh Thành, chứ đừng nói đến việc nhiêu lân ghê tởm đe dọa Hồ Diệp, đây là sự khác biệt giữa cô và cô ấy. ” Mặt cô ta có chút xanh tím, đại khái là nghẹn họng rồi, hồi lâu mới nhìn tôi nói: “Hồ Diệp nói với cô?” Tôi cười nhạt, lắc đầu: “Cô nghĩ nhiều rồi.

Những thủ đoạn bỉ ổi đó, những người phụ nữ muốn tiếp cận Phó Thắng Nam đã dùng không biết bao nhiêu cái rồi.

Làm sao tôi không biết được, chỉ là có vài thủ đoạn không thế đem ra ánh sáng mà thôi.” Hồ Diệp và Nguyên Vũ bước ra, Hồ Diệp đã thay quần áo trở lại, nhìn thấy Vương Yên Nhiên sắc mặt tái nhợt, cô ấy ngẩn người, nhìn tôi nói: “Cũng không còn sớm, cô đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm đi”

Tôi gật đầu và cùng Hồ Diệp đi ra khỏi tiệm đồ cưới, Nguyên Vũ đi lấy xe, Hồ Diệp kéo tôi lại và nói: ‘Vừa rôi cô kích thích cô ta à?”

Tôi nhún vai: “Không tính là như thế, nói những điều bình thường người ta sẽ nói thôi. Tôi không phản đối việc Thẩm Minh Thành kết hôn, nhưng tôi nghĩ, anh ấy muốn ốn định cuộc sống thì nên tìm người có thể đi cùng mình cả đời.

Tôi biết anh ấy đôi khi rất đáng giận, nhưng dù sao anh ấy cũng là anh trai của tôi, tôi luôn biết anh ấy sợ cô đơn và bất an trong lòng, không có cảm giác an toàn, anh ấy muốn có một cuộc sống yên ổn hơn bất cứ ai khác. Tôi vốn dĩ nghĩ răng anh ấy và cô sẽ cùng nhau đi trọn con đường, nhưng không ngờ anh ấy lại không biết trân trọng cô Vương Yên Nhiên không hợp với anh ấy, cũng không hợp với nhà họ Thấm, cho nên tôi phải làm người xấu.”

Cô khẽ ngẩng đầu, hít một hơi lạnh rồi khẽ cười: “Thật ra, trên đời này không có cái chuyện thích hợp hay không thích hợp, nếu Thẩm Minh Thành thật lòng với Vương Yên Nhiên, cho dù người ngoài cho răng người phụ nữ này bất kham đến cỡ nào. Đối với Thẩm Minh Thành mà nói, có thể ở bền nhau là được.

Thẩm Xuân Hinh, tôi biết cô muốn tốt cho anh trai, nhưng thật ra rất nhiều trường hợp, tình cảm giữa hai người, dù sao cũng là người ngoài, không có cách nào nhìn thấu

Tôi bị lời nói của cô ấy làm cho choáng váng, tôi vốn tưởng răng cô ấy ít nhất cũng sẽ đồng ý với quan điểm của tôi, tôi hơi kinh ngạc nhìn cô ấy, trầm mặc một hồi: “Như vậy, Hồ Diệp, cô thật sự buông bó Thẩm Minh Thành?”

Cô ấy cười chua xót, nhìn tôi nói: “Tình cảm bao nhiêu năm như vậy, không thể nói buông bỏ là buông bỏ được, chỉ có thể nói là tôi đã lý trí hơn, sau khi gặp được Nguyên Vũ, tôi dường như biết mình muốn gì. Tôi đã sống trong nöi ám ảnh của chính mình nhiều năm như vậy rồi, tại sao tôi lại không muốn buông tay, tôi và Thấm Minh Thành đã từng cãi vã, gây gổ, rồi chì chiết nhau, nhưng cuối cùng, ngâm lại thì mọi thứ cũng dường như đã tiêu tan, kiếp này còn dài lắm, tôi cũng không thể giữ mình mãi trong bóng tối mà không bước ra.

Đời người quá ngắn, không thể để bản thân thiệt thòi. Cô phải tận hưởng mới được.”

Cô ây nhìn tôi, cười nhạt nói: “Thật ra, tôi rất ghen tị với cô và Phó Thăng Nam. Hai người vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng về bên nhau, cùng nhau đối diện với củi gạo mm muối trong sinh hoạt, cùng nhau kinh doanh, như vậy thật sự rất tốt đẹp. Trên thế giới này có rất nhiêu người, môi người đều khác nhau, có người đau khổ, có người hạnh phúc. Hai người rất may mãn, có thể sánh bước bên nhau, cho nên sau này phải sống thật hạnh phúc”

Nguyên Vũ lái xe đến, cô ấy kéo tôi vào trong xe, tôi vẫn chưa thoát ra được khỏi những gì cô ấy nói, nhiều người trong chúng ta dường như đã sống cả đời mà không hiểu mình muốn gì, không hiểu điều gì là quan trọng nhất đối với mình Lòng bàn tay tôi ấm lên, không biết Hồ Diệp đã đưa túi sưởi cho tôi từ lúc nào, tôi sững sờ, cô ấy mỉm cười, nói: “Nguyên Vũ sợ chúng ta bị lạnh nên vừa rồi đã nhờ người sưởi ấm. Nhiệt độ bên ngoài xuống thấp, có túi sưởi thì ấm hơn”

Tôi gật đầu nhìn Nguyên Vũ đang lái xe phía trước, nói: Cảm ơn!’ Nguyên Vũ mỉm cười: ‘Không có gì đâu, Diệp bị lạnh, tay chân của cô ấy lạnh suốt năm. Phụ nữ các cô, hình như nhiệt độ cơ thế đều tương đối thấp, nên chú ý giữ ấm nhiều hơn Hồ Diệp bật cười: ‘Em bảo này, Nguyên Vũ à, rốt cuộc là anh từng quen bao nhiêu người bạn gái mới tích lũy được nhiều kinh nghiệm như vậy đấy? Có phải em nên cảm ơn nhóm bạn gái cũ của anh không?”

Nguyên Vũ vội vàng đậu xe bên đường, quay lại nhìn Hồ Diệp, nghiêm túc nói: ‘Diệp à, anh thật sự không có quen bạn gái. Anh biết em sợ lạnh là vì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc đó là tháng †ư mà em lúc nào cũng ôm cái lò sưởi, mà trong xe em lúc nào cũng đặt một chiếc thảm lông dày và găng tay len, anh biết không có anh thì em vân có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng anh muốn dùng cách của mình để chăm sóc cho em, khiến em ý lại vào anh. Anh để ý đến từng mánh vụn trong cuộc sống của em, không phải vì anh biết cách chăm sóc phụ nữ, mà vì anh muốn chăm sóc em, không liên quan gì đến người khác!”