Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 728



Chương 728: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (5)

 

Người đàn ông kia lắc đầu, cười haha nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, mấy người cứ việc dẫn đi” Người phụ nữ nhìn chúng tôi cũng không nói gì, có thể nhìn ra được trong nhà này cô ta cũng không có tiếng nói.

Lâm Quang Tuyến không nói gì cả, sau khi nghe bọn họ nói xong, nhìn người đàn ông kia nói: “Có thể làm phiền mấy người tìm một bộ quần áo nữ sạch sẽ cho chúng tôi được không?”

Người đàn ông kia ngẩn người, gật đầu liên tục nói: “Được được, có ngay!” Sau đó anh ta nhìn vợ mình nói: “Đi tìm quần áo cho họ” Người phụ nữ kia đứng dậy, đi đến cạnh tủ, cầm một bộ quân áo trong tay nhìn tôi nói: “Cô thử xem”

Tôi gật đầu cười cảm ơn, nhìn cô ta nói: “Tôi có thể mượn cô một đôi giày khô không?” Lúc nãy đi lên cả giày và quần đều ướt hết, trong mùa đông mà đi giày ướt thật sự rất khó chịu.

Người phụ nữ kia gật đầu, đến cạnh tủ tìm hồi lâu, lấy ra một đôi giày vải còn mới, có điều nhìn kiểu dáng dường như là do chính cô ta may. Trong lúc đó, Vương Bảo Kỳ cùng người đàn ông kia trò chuyện với nhau, ánh mắt tôi chú ý vào những đứa trẻ đang ngồi ăn quanh bàn.

Chúng mặc những bộ quân áo không vừa vặn, một số dùng những chiếc áo phông bẩn mặc chồng lên, có đứa trẻ chỉ mặc trên người vỏn vẹn một chiếc áo len đã chẳng còn lành lặn.

Có thể thấy rằng để tránh rét, chúng dường như đã dùng tất cả số quân áo mà mình có mặc chồng lên nhau, nhưng rõ ràng vẫn chẳng đủ giữ ấm. Hướng ánh mắt về phía một cô bé bị đây sang một bên, tôi sững sờ vài giây.

Đứa trẻ đó khoảng chừng ba tuổi, hai má ủng đỏ, mặt mũi lấm lem. Có lẽ vì thời tiết lạnh, nước mũi chảy ròng ròng, cô bé lấy mép áo lau đi, nhưng vì lau không sạch, dính lên bát đũa và khoé miệng.

Người phụ nữ kia từ trong đi ra, Lâm Quang Tuyến thấy đôi giày kia quá mỏng, không khỏi nhíu mày mở miệng nói: “Có cái nào ấm hơn không?”

Người phụ nữ kia ngẩn người, lắc đầu nói: “Đều thế này cả!” Tôi cười nhận lấy giày, nói tiếng cảm ơn, thay giày xong liên ngôi cạnh bếp lò sưởi ấm. Phó Thắng Nam gọi điện tới nhưng vì tín hiệu không tốt, tôi không có cách nào nhận điện thoại của anh, đành phải nhắn tin cho anh nói tối nay không về nhà.

Bảy tám giờ lái xe quả thực là rất xa. Vương Bảo Kỳ và người đàn ông kia nói chuyện với nhau, sau đó nhìn tôi nói: “Cô Thẩm, cô xem con bé kia xem, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai chúng ta sẽ đưa đứa bé này đến thành phố Tân Châu, ngoài ra con gái cô bên kia cũng phải chuyển bệnh viện từ thành phố sang đây. Đứa nhỏ này tạm thời không có hộ khẩu và chứng minh thư, nên tạm thời chúng ta chỉ có thể ở lại thành phố Tân Châu làm phẫu thuật”

Tôi vẫn có chút mơ hồ, thấy người đàn ông kia đứng dậy đi đến bên cạnh cô bé nhỏ tuổi nhất, thuận tiện dùng tay áo lau nước mũi cho cô bé, cười hê hề nhìn tôi nói: “Cô Thẩm, cô xem xem, con bé này tuy nhỏ tuổi nhưng cũng coi như nghe lời hiểu chuyện, không sợ đau, cô xem xem có vừa lòng không?”

Đứa nhỏ kia không biết vì sao lại bị người lớn nhắc đến, chỉ sững sờ nhìn tôi, có chút mờ mịt. Có lẽ là vì ăn không đủ no, cô bé cẩn thận nhìn thoáng qua cha mình rồi tiếp tục bê bát đũa nhét vào miệng một miếng cải trắng, đồ ăn lem luốc đây người.

Tôi gật đầu, đầu óc có hơi hỗn độn.

Ăn cơm với mấy đứa nhỏ xong, bởi vì đã tối muộn, cô vợ trải chăn dưới đất nằm trong một gian phòng khác cũng chỉ khoảng hai mươi mét vuông, Vương Bảo Kỳ nói điều kiện ở đây chỉ có vậy, tạm chấp nhận một đêm là được, sáng ngày mai bọn họ sẽ quay trở về. Lâm Quang Tuyến lo tôi bị lạnh vào ban đêm, tìm hết tất cả chăn trong nhà ra nhưng vẫn khó giữ ấm, tôi đành chen chúc cùng mấy đứa trẻ.

Đến nửa đêm, chân tôi lạnh đến mức không ngủ được, tôi cuộn người lại, bên tai bỗng vang lên giọng nói của một cô bé: “Cô ơi!” Lúc đầu tôi tưởng chỉ là ảo giác, sững sờ một hồi, lại nghe thấy tiếng của cô bé: “Cô ơi, cô ngủ rồi sao?” Lần này tôi chắc chắn rằng đứa bé đang gọi mình, tôi sửng sốt trả lời: “Chưa, làm sao vậy?”

Tôi quay người lại, thấy cô bé không biết đã ngồi xổm cạnh tôi từ lúc nào, nhìn tôi nhỏ giọng nói: “Mẹ nói mai cháu phải vào thành phố với cô, vào đó sẽ được ăn ngon. Cô có thể dẫn theo chị cả được không ạ, chị ấy cũng muốn vào thành phố”

Tôi sửng sốt, kéo cô bé ngồi xuống cạnh mình, dùng chăn bông che đi phần cơ thể có hơi lạnh lẽo của cô bé, mở miệng hỏi: “Sao thế? Vì sao cháu lại muốn dẫn chị cả theo?”

Cô bé hình như không dám động đậy, có hơi sợ hãi dựa vào tôi nhưng vẫn không nhịn được nói: “Cô ơi, mùi trên người cô hình như thơm hơn cả mẹ cháu nữa”

Tôi không khỏi nở nụ cười, chờ cô bé trả lời câu hỏi của mình. Nhưng hình như cô bé hoàn toàn bị mùi hương trên người tôi dời đi sự chú ý, tôi không khỏi mở miệng lần nữa nói: “Sao chị cả của cháu lại muốn vào thành phố? Chị cả cháu mấy tuổi rồi?”

Cô bé thu lại sự chú ý của mình, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chị cả 17 tuổi rồi, mẹ nói chị ấy có thể lập gia đình được rồi, nhưng chị ấy không muốn. Chị cả đọc rất nhiều sách, giờ cha không cho chị ấy đi học nữa, bảo chị ấy về nhà lấy chồng.

Chị ấy không chịu nên bị mẹ nhốt trong chuồng bò, chị ấy rất đáng thương, đã mấy ngày không được ăn cơm rồi. Mẹ nói nếu chị ấy không lấy chồng vậy thì sẽ vĩnh viễn không cho chị ấy ăn cơm, để chị ấy chết đói”

Lời cô bé nói khiến tôi có phần hơi hoảng sợ, trong chốc lát không biết nói thêm cái gì, nhưng vẫn bình tĩnh lại hỏi: “Cháu dẫn cô đi gặp chị cháu được không?” Cô bé gật đầu, đứng lên định đi chân trần, tôi giữ cô bé lại nhỏ giọng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, đi giày mặc quần áo vào đã” Cô bé tỏ vẻ không để bụng nói: “Không sao, không lạnh ạ. Những mùa đông trước kia còn lạnh hơn bây giờ cháu và anh chị đều đi chân trân cả, mẹ nói quen rồi thì sẽ không lạnh nữa.

Giờ cháu đã quen rồi nên cũng không thấy lạnh” Tôi mím môi không nói tiếp, đi theo cô bé ra ngoài. Sau đó cô bé dẫn tôi đến trước một cánh cửa, mở khóa cửa ra nhỏ giọng nói: “Chị cả, chị ngủ chưa?”

Bên trong truyền ra tiếng sột soạt, sau đó có cô gái khác nhỏ giọng đáp lại: “Chưa đâu.”

Cô bé nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong tối thui, cái gì cũng không nhìn thấy. Thấy cô bé đi vào, tôi có hơi lo lắng đi theo, trước khi bước vào, cô bé đã quay đầu nhìn tôi nhỏ giọng nói: “Cô đừng vào, bên trong bẩn lắm, có rất nhiều phân bò” Sau đó cô bé mở miệng nói với người bên trong: “Chị cả, em dẫn cô đến đây rồi, chị xin cô đưa chị vào thành phố với em đi, như thế chị sẽ không cần phải lấy chồng nữa”