Cung Tường Âm biết cậu không phải hoàn toàn vô tình với hắn, động tác cũng lớn mật hơn. Tay của hắn bắt đầu giở trò, miệng đương nhiên cũng không nhàn rỗi, tấn công lên vành tai của Tiêu Nham.
-Không… Không muốn… Đừng như vậy…
Tiêu Nham kháng cự xâm phạm của Cung Tường Âm, nhưng thân thể không tự chủ mà đáp lại.
-Thân thể của em đã đáp lại anh rồi, còn nói không muốn.
Bị Cung Tường Âm nói như thế, mặt Tiêu Nham bất giác đỏ lên. Lúc ở Châu Âu, thân thể cậu bị Cung Tường Âm dạy dỗ đủ, hắn chỉ cần vuốt ve mặt cậu một cái, cậu sẽ không tự chủ được mà đáp lại, hại cậu vì chuyện này buồn bực rất lâu.
-Nham, ngoan ngoãn cho anh ôm một chút, ba ngày nữa anh sẽ kết hôn, đến lúc đó chúng ta thật sự sẽ không còn có thể gặp lại, anh không muốn khiến em ấy đau lòng, anh cũng không muốn thấy em đau lòng!
-Anh… đồ xấu xa, biết rõ tôi không thể cự tuyệt anh, còn coi thường tôi như vậy.
Tiêu Nham khóc thút thít lên án.
-Ừ, anh xấu xa, nhưng anh chỉ xấu xa với mình em thôi.
Ôm lấy Tiêu Nham, Cung Tường Âm đi về phía phòng cậu đóng cửa lại, bên trong liền truyền tới tiếng rên rỉ xuân sắc khôn cùng.
-Ba mẹ, con về rồi.
Tiêu Nham đặt hành lý đơn giản xuống, ở ngoài cửa gọi lớn.
Từ sau khi cậu đến công ty làm, hầu như ít khi về nhà, nhìn căn nhà vẫn bài trí như ngày cậu chưa rời đi, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không nói nên lời.
-Tiêu Nham, bảo bối ngoan của mẹ. Con cuối cùng cũng về nhà.
Mẹ Trình lâu không gặp con chồm lên ôm lấy cậu.
-Tiêu Nham, muốn mời con về nhà một chuyến quả thật là hao tổn công sức nha!
Bố Trình từ phía sau bước tới.
-Ha ha!
Mẹ Trình lấy hành lý trong tay Tiêu Nham giao cho bố Trình, sau đó hưng phấn lôi cậu tới bàn ăn.
Người cha đáng thương bất đắc dĩ nhìn vợ mình, cả thùng giấm to cũng bị đánh đổ.
Ai~~~~ Có con lập tức sẽ quên luôn ông xã nha.
Không để ý đến ông xã biểu tình giống như “Khuê trung oán phụ”, bà thân thiết lôi kéo cậu.
-Mẹ cũng lâu không gặp con rồi, nhìn con hình như gầy đi rất nhiều, mẹ đặc biệt chuẩn bị cho con cả một bàn đồ ăn, toàn món con thích thôi, ăn nhanh kẻo nguội!
-Cám ơn mẹ, bố ơi, bố cũng mau qua ăn đi!
-Ừ, được rồi!
Vẫn là con tốt, còn nhớ đến bố nó, không giống như mẹ nó, có “tử vong phu”, mệt ông mỗi đêm đều cố gắng lấy lòng nàng ta.
Ai~~~~~ Người kia than thở.
Chờ khi bố Trình ai oán đem hành lí đặt trên sofa xong, một nhà ba người ngồi trên bàn cơm, hưởng thụ không khí gia đình đã lâu không có, cũng làm cho Tiêu Nham tạm thời quên đi Cung Tường Âm.