Đã qua một tuần, thắt lưng cùng cái mông tội nghiệp cũng tốt lên nhiều rồi, bây giờ có thể tung tăng tí tởn đi chơi rồi.
Mang theo tâm tình khoái trá, đem quần áo cùng một ít đồ dùng hàng ngày sắp xếp xong xuôi, lấy vé máy bay và hộ chiếu, giấc mộng đi du lịch Châu Âu mười ngày ấp ủ đã lâu của cậu cuối cùng cũng có thể thực hiện rồi.
Lôi hành lý ra khỏi phòng, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.
-A lô, ai vậy?
“Tiêu Nham, là bố đây!”
-Bố ạ, sao bố đột nhiên gọi điện thoại cho con vậy?
“Con có thời gian không? Có thể về nhà một chuyến không, bố có chuyện muốn nói với con.”
-Có chuyện gì vậy? Nói qua điện thoại cũng được mà!
Còn may là ba tiếng nữa máy bay mới cất cánh, nên sẽ đến kịp.
“À ừ… chuyện này rất quan trọng, nhất định phải gặp mặt mới nói được.”
-Nhưng hôm nay con phải xuất ngoại rồi! Ba tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi. Hay là chờ con về nước rồi nói.
“Con muốn xuất ngoại? Đi đâu? Khi nào mới về?
Giọng điệu của bố có hơi kích động.
-Đi Châu Âu, đại khái khoảng mười ngày sau sẽ về.
Bố kích động cái gì vậy? Cậu cảm thấy khó hiểu.
“Con… Con… Có thể để tối nay mới đi được không? Về nhà một chuyến trước được không? Chuyện này thật sự rất quan trọng.”
Giọng bố có chút run rẩy.
-Không được. Con hứa với bố, khi nào về nước nhất định sẽ về thẳng nhà, như vậy ha. Bái bai!
Cạch! Tiêu Nham gác luôn điện thoại.
Có chuyện gì vậy? Đột nhiên muốn cậu về nhà, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, chết toi! Nếu không nhanh chóng ra khỏi nhà thì thật sự sẽ đến không kịp!
Vội vàng lôi hành lý ra khỏi cửa, leo lên chiếc xe bảo bối của cậu.
Mang theo cảm giác hưng phấn cùng khoái trá, Tiêu Nham đã khẩn cấp tưởng tượng đến lúc đặt chân tới Châu Âu trong mười ngày.
Nhưng lúc cậu ra khỏi cửa, có một đôi mắt từ trong bóng tối âm thầm dõi theo cậu, sau đó mới nhấc điện thoại, nói vài câu rồi theo Tiêu Nham rời đi.
Tiêu Nham không hề cảnh giác, không biết chuyến du lịch Châu Âu lần này lại gặp nhiều rắc rối như vậy, tuy nhiên cũng giúp cho cậu thực hiện được giấc mộng ấp ủ hai mươi lăm năm qua.