Âu Dương Thần lái xe đến lầu dưới nhà trọ , nhìn lên tầng cao nhất của cao ốc Minh Vũ, lúc trước Âu Dương Thần cảm thấy nơi đó chính là thiên đường hạnh phúc, nơi đó là nhà của mình, nơi đó có bà xã của mình, nơi đó có tràn đầy tình yêu, nhưng còn bây giờ, , , , , , Âu Dương Thần ngay cả dũng khí để đi lên cũng không có, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh trước đó.
"Thần, anh yêu em của trước kia hay là em của bây giờ."
"Cũng yêu, chỉ cần em là Tuyết Nhi là tốt rồi, bất luận em như thế nào anh cũng yêu." Còn nhớ rõ ngày đó lúc Hân Nhi hỏi Âu Dương Thần, Âu Dương Thần chính là trả lời như vậy, cũng yêu, nhưng là, , , , , , ,
"Anh Thần, anh chỉ có thể yêu một mình Tuyết Nhi, truyện của [email protected]ếu không Tuyết Nhi liền tức giận, về sau sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa đâu." Trong đầu không khỏi nhớ lại ba năm trước đây Tuyết Nhi nói với mình, nhớ lại những hình ảnh Tuyết Nhi cứu mình. Trong lòng Âu Dương Thần thoáng qua một tia bất đắc dĩ, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Mà giờ khắc này Hân Nhi ở chỗ này chờ Âu Dương Thần, có lẽ Thần quá bận rộn, có lẽ anh chỉ là nhất thời tức giận, Hân Nhi không ngừng an ủi mình, cô tự nói với mình nên học cách tin tưởng Thần trong tình yêu, Mal nói với cô làm người phải có tự tin, hai năm trước Hân Nhi chính là tự ti cực độ, chính vì thế cô mới mất đi Dật Phong, mới rơi xuống vách đá, như vậy hiện tại cô phải nên tự tin sao? Hân Nhi không ngừng tự nói với mình phải tự tin lên, phải tin tưởng Thần, vuốt chiếc nhẫn kim cương trên tay, suy nghĩ về thời điểm làm giấy hôn thú ở Ái Nhĩ Lan, còn có lời thề ở giáo đường khi chỉ có hai người, Thần, nhất định sẽ trở về, , , , , , ,
"Ai đó?"
"Ông chủ." Long Nhị cảm thấy rất khó hiểu, một người có thể đột nhập vào nhà người khác, điều đó có thể thấy được công phu người này tuyệt đối hơn người, nhưng Long Nhị cũng không thể nào nghĩ đến người này lại chính là ông chủ của mình, , , , , Âu Dương Thần.
"Ừ." Âu Dương Thần chỉ hừ bằng một giọng mũi, đi thẳng đến chỗ bài vị, cũng đã ba năm anh không có tới cung này. Chính xác là kể từ Tuyết Nhi bỏ đi, Âu Dương Thần không còn tới đây, ngày đó anh vốn là muốn dẫn Tuyết Nhi đi biển, bởi vì Tuyết Nhi nói thích ngắm biển Lam Thiên, không ngờ bị mai phục, Tuyết Nhi vì cứu anh đã thay mình cản nhất thương, bị rơi xuống biển, bặt vô âm tín, Âu Dương Thần thấy Tuyết Nhi gặp chuyện không may, tức giận giải quyết toàn bộ những người đó, khi quay về tìm lại Tuyết Nhi thì đã không có bất kỳ tung tích nào, đêm đó Âu Dương Thần một mình tập kích cả bang phái. Từ đó về sau, Âu Dương Thần không muốn dính líu với Ám Dạ, cũng không trở về, bất cứ chuyện gì đều dùng những phương thức khác để liên hệ, nếu như không thật sự cần thiết, Âu Dương Thần tuyệt đối sẽ không ra mặt, cho nên chủ tử Ám Dạ rất là thần bí, trừ Ảnh Vệ, còn có Long Nhị cơ bản là chưa từng gặp qua hắn, cho nên lúc này truyện của [email protected]Âu Dương Thần ra mặt khiến Long Nhị rất là kinh ngạc.
"Dạo gần đây rất yên bình sao?" Âu Dương Thần mở miệng hỏi.
"Bẩm chủ tử, rất ổn, không ai dám tấn công chúng ta. Chủ tử lần này tới là?" Long Nhị thận trọng hỏi, hắn cũng biết tính khí của Âu Dương Thần, sợ mình không cẩn thận nói sai điều gì.
"Không có việc gì. Tôi sẽ ở lại đây mấy ngày, cậu đi làm việc đi." Nói xong Âu Dương Thần đi vào trong nhà, nghĩ tới nghĩ lui anh thật không còn nơi nào để đi, thì ra đường đường là một tổng giám đốc Âu Thị cũng sẽ có lúc không có nhà để về, Âu Dương Thần cũng không thể tin được, đột nhiên nghĩ ra chỗ này, đã ròng rã ba năm không có đặt chân đây, cuối cùng vẫn còn nhớ đường để vào, có lẽ nơi này có thể làm tim anh bình yên, không làm anh quên mất Tuyết Nhi mất đi, không làm anh nhớ tới người đó nữa, , , , , , , ,
"Thần, anh đã về rồi." Âu Dương Thần vừa về tới nhà, nhìn Hân Nhi đang chờ đợi anh trên ghế sa lon.
"Bà xã à, anh rất nhớ em. Vết thương của em thế nào rồi" Âu Dương Thần rất tự nhiên là quá khứ nắm cả Hân Nhi,
"Không có chuyện gì, Thần, em có món đồ muốn cho anh xem."
"Gì vậy?"
"Mau nhắm mắt lại đi, nếu không em không nói cho anh biết đâu."
"Em đó, còn nghịch ngợm như vậy, được rồi."
"Ừ, thật đẹp." Âu Dương Thần mở mắt nhìn Hân Nhi thì thấy trên cổ mình có choàng một cái khăn quàng cổ, nhớ lại Vũ Hạ nói đến cái khăn quàng cổ kia, thì ra là thật sự tặng cho mình . Vừa định cám ơn Hân Nhi, liền thấy Hân Nhi lấy khăn quàng cổ xuống.
"Trả lại cho em." Hân Nhi tự nhiên cất khăn quàng cổ trở lại vào bao tinh sảo trong giỏ xách của cô.
"Đây không phải là, , , , , , " Âu Dương Thần không hiểu hỏi.
"Cái này là em đặc biệt đan tặng Phi đại ca, nhất định Phi đại ca sẽ rất thích ? Giờ em muốn đi đưa cho anh ấy." Nói xong, Hân Nhi bay lên giống như cơn gió thoảng thổi tới.
"Không cho đi." Âu Dương Thần liền liều mạng kéo Hân Nhi lại, nhưng kéo không được, chợt mở mắt, nhìn hoàn cảnh chung quanh, mới biết mình làm mơ, giấc mơ này, , , , , rất kỳ quái, , , , , , Âu Dương Thần cũng không thể giải thích vì sao mà mình lại có giấc mộng như thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Thần càng thấy phiền não, quỷ thần xui khiến lái xe trở về nhà trọ, Âu Dương Thần mở cửa thấy Hân Nhi đang nằm trên ghế sa lon, giờ này Hân Nhi đã ngủ rồi, mấy ngày qua cô một mực chờ Âu Dương Thần trở lại, buộc truyện của [email protected]ình chịu đựng, nhưng bởi vì uống thuốc do bệnh viện kê đơn, cuối cùng chờ đến lúc rạng sáng cầm cự không nổi ngủ thiếp đi, nhìn Hân Nhi ngủ trên ghế sa lon, Âu Dương Thần thoáng đau lòng, vì cái gì mà phải tự hành hạ bản thân mình như vậy.
Âu Dương Thần ôm Hân Nhi, nhiệt độ trên người Hân Nhi nóng đến mức khiến Âu Dương Thần lập tức ý thức được Hân Nhi đang bị sốt, điều này làm Âu Dương Thần rất lo lắng, hôm qua vừa xong ca phẫu thuật, Trần Hiên lại bị người khác gọi điện thoại kêu đến , Trần Hiên vừa lái chiếc xe thể thao BMW vừa lẩm bẩm có lẽ kiếp trước hắn mắc nợ Âu Dương thần .
"Hiên, cô ấy đang bị sốt, tôi đã cho cô ấy uống thuốc giảm sốt, cậu mau tới xem." Trần Hiên vừa đến, Âu Dương Thần liền vội vàng dẫn hắn đi vào phòng ngủ của mình, nhìn người nằm trên giường, bởi vì phát sốt, nên sắc mặt Hân Nhi càng thêm đỏ hồng, nhìn qua rất là mê người, Trần Hiên trên đường tới liền nghĩ đến người có thể làm cho Âu Dương Thần hơn nửa đêm kích động như thế trừ người đẹp này thì không có ai có thể làm được.
Không nói hai lời, Trần Hiên liền lấy hộp cứu thương xem bệnh cho Hân Nhi, biết có người đang nóng lòng, Trần Hiên không dám lơ là, cẩn thận kiểm tra cho Hân Nhi, sau đó nhìn Âu Dương Thần.
"Hôm nay cô ấy bị thương?" Câu này không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
"Phải, đã đến bệnh viện kiểm tra, không có chuyện gì mới cho xuất viện, chỉ là trầy xước tay." Âu Dương Thần nói, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương của cô ấy có chút lây, chẳng qua là lạnh quá phát sốt, ngủ một giấc là ổn, cậu cũng đừng lo lắng." Trần Hiên dĩ nhiên là biết Âu Dương Thần rất lo lắng cho Hân Nhi, lần trước Hân Nhi bị chấn thương sọ não nhẹ, trước mắt người này làm cho cùng hỏa tinh đụng địa cầu giống như nhau, cho là nghiêm trọng như vậy.
Trần Hiên cho Hân Nhi uống thuốc lần nữa, cũng để lại một chút thuốc cho Hân Nhi, cũng rất biết điều mà rời đi, hắn biết Âu Dương Thần chỉ cần hắn xem bệnh thôi, một đêm, Âu Dương Thần không ngừng chăm sóc Hân Nhi, cho đến khi Hân Nhi hết sốt mới thôi, rất nhanh, trời cũng đã sáng, nhìn đồng hồ trên tay, Âu Dương Thần lại đi vào bếp nấu cháo, để vào trong hộp giữ nhiệt, nghĩ một chút để lại một tờ giấy nhỏ.
"Bà xã à. Lúc thức dậy" không được, Âu Dương Thần không quen dùng giọng điệu này nói chuyện với Hân Nhi, nhìn mấy chữ này cảm thấy không hài lòng, xé tờ giấy nhỏ kia, dù sao như vậy thật là lừa gạt, cuối cùng, vẫn là viết vài chữ to. Liếc thấy Hân Nhi vẫn còn ngủ say, không tự chủ được đến gần Hân Nhi, cúi xuống định nhẹ nhàng hôn, nhưng lúc đang đến gần, khuôn mặt đó lại xuất hiện, mặc dù có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng là, , , , , , Âu Dương Thần lui ra. Nhẹ nhàng đóng cửa lại và rời đi, thật ra thì Âu Dương Thần muốn ở lại , nhưng nói thật, bản thân anh cũng không biết làm như thế nào đối mặt với Hân Nhi, đây có lẽ là một Đại Âm Mưu, lòng Âu Dương Thần cảm thấy khó chịu giống như là bị dị trùng, còn có Tuyết Nhi, lúc xác định Hân Nhi thật không có chuyện gì, anh liền rời đi.
Hân Nhi khi tỉnh lại đã là chín giờ sáng, thấy mình đang ở trong phòng, còn nhớ tối qua mình đang ở phòng khách, chẳng lẽ là Thần trở về, đầu còn mơ hồ muốn ngất.
"Thần, , , , , anh trở về chưa?" Hân Nhi chẳng nghĩ gì cả, liền bò dậy, bởi vì ngày hôm qua Âu Dương Thần ôm Hân Nhi vào phòng, cho nên lúc Hân Nhi đứng lên không có mang giày, vội vàng tìm Âu Dương Thần khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Âu Dương Thần, cũng không có ai đáp lại, Hân Nhi như đang lạc vào chốn thiên cung, có cảm giác bị vứt bỏ, Hân Nhi nhớ lại lúc đi trượt tuyết ngày đầu tiên, ngày hôm sau lúc thức dậy cũng đi tìm Âu Dương Thần như thế, rất sợ hắn cứ như vậy mà bỏ đi, còn nản lòng, nản chí, thì ra là từ sau đó cũng đã sợ. Mọi người đều nói khi ai yêu đối phương trước, người đó liền mất đi quyền chủ động trong tình yêu, Chính vào lúc đó mình cũng đã mất lòng tin sao? Hân Nhi buồn buồn trở lại gian phòng, anh ấy không như ở nhà tuyết tự nhiên xuất hiện, mà là anh ta thật sự đi nha. Đi thật, , , , , , ,
Nhưng mắt cô đột nhiên nhìn trên bàn chợt thấy tờ giấy nhỏ, Hân Nhi lập tức mừng rỡ chạy tới cầm lên , chỉ thấy có mấy chữ to"Cháo ở trên bàn, thuốc cũng thế." Chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng Hân Nhi thấy rất vui vẻ, đến giờ này Hân Nhi đánh cuộc, đánh cuộc Âu Dương Thần nhất định sẽ trở về, mấy chữ thưa thớt này liền chứng minh Thần vẫn còn rất quan tâm mình, Hân Nhi thật may mắn, Mal nói rất đúng, mình nên tự tin, tin tưởng mình cũng là tin tưởng người khác, lúc này Hân Nhi cảm thấy tỉnh táo, cảm giác tinh thần rất tốt, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Âu Dương Thần.
Phòng làm việc to như vậy, giai điệu quen thuộc kia vang lên, trong lòng Âu Dương Thần bỗng lo lắng, chẳng lẽ là lại không khoẻ? Không kịp nghĩ nhiều lập tức nhận điện thoại"Có phải không khoẻ không ?" Giọng Âu Dương Thần vội vàng truyền đến. Đầu dây bên kia nghe được giọng nói ân cần của Âu Dương Thần, hốc mắt có một chút ẩm ướt, giống như đã mấy thế kỷ trôi qua cũng không có nghe được giọng nói của Thần rồi.
"Không có, đã tốt hơn nhiều, Thần, truyện của [email protected]ày hôm qua anh trở về lúc nào? Em, , , , , " em vẫn chờ đợi anh. Hân Nhi không nói ra những lời này, bởi vì cô nghe được âm thanh đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, mặc dù rất nhẹ rất nhẹ, nhưng Hân Nhi vẫn nghe được.
Không có việc gì là tốt, Âu Dương Thần cảm thấy lòng mình trùng xuống, nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành"anh rất bận." Đích thực bây giờ Âu Dương Thần rất bận, rất bận, cả ngày hôm qua không có xử lý công vụ, không biết vì sao hôm nay lại có tâm tình xử lý, có lẽ là vì chuyến trở về nhà, gặp được người muốn gặp, cho dù vẫn còn rối rắm, cho dù trải qua một cửa ải khó khăn, nhưng dường như vẫn có động lực để tiếp tục.
"A, thật xin lỗi, vậy anh mau cúp máy đi.." Hân Nhi vội vã cúp điện thoại, có chút khổ sở, Thần đang bận sao? Bây giờ Hân Nhi thật sự có chút hối hận, đáng lý ra lúc khôi phục trí nhớ nên nói cho Thần biết, là mình quá tham, tham luyến khác biệt dịu dàng, nếu như, , , , , nếu như khi đó liền nói cho Thần biết, như vậy có lẽ Thần sẽ tiếp nhận mình. Còn bây giờ bọn họ chính là điểm cuối, sai lầm, không thể tiếp tục được rồi, giống như hai đường thẳng song song, nghĩ đến chuyện cô và Thần như hai đường thẳng song song, Hân Nhi cảm thấy rất đau lòng, , , , , , , có lẽ, khi đó vẫn lựa chọn như vậy thôi. Hân Nhi nhìn mặt tường này, hình như nhìn qua mặt tường này thấy Âu Dương Thần, nhìn đến anh đang bận rộn ở đó.
Mà ở mặt khác của bức tường, nhìn điện thoại ở trong tay, hai chữ " bà xã »kia chói mắt như thế, làm mắt Âu Dương Thần đau nhói, Tuyết Nhi, nếu như, , , , , , , , em sẽ tha thứ cho anh sao?