Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 23: Bữa cơm tối



Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Âu thị.

“Tổng giám đốc, chuyện ngài dặn dò đã làm xong rồi.”

“Ừ, để xuống đi.”

Cầm lấy đồ trên mặt bàn, nhìn Tuyết Nhi trên chứng minh nhân dân, vẫn là khuôn mặt tuyệt đẹp kia, vẫn là nụ cười khiến người ta ấm lòng, nhớ tớ Tuyết Nhi trong lòng Âu Dương Thần không khỏi ấm áp, từ sau khi Tuyết Nhi trở về, Âu Dương Thần hận không thể lúc nào cũng có thể ngây ngốc ở trong phòng làm bạn với cô, ngày trước với Âu Dương Thần mỗi ngày mỗi đêm đều là công việc, trong con mắt của cấp dưới mười phần là người cuồng công việc, ấy mà mấy ngày gần đây, tổng giám đốc đúng giờ như một kỳ tích thậm chí luôn tan tầm trước giờ, ặc, điều này khiến người ta không khỏi nghi ngờ tổng giám đốc đại nhân của chúng ta rơi vào bể tình, nhưng mà nghĩ lại bên người tổng giám đốc cũng không xuất hiện người phụ nữ nào, hơn nữa ai cũng biết tổng giám đốc đại nhân của Âu thị trước giờ không tiếp xúc với phụ nữ, lại càng ghét chạm vào phụ nữ, điều này cũng làm cho nhóm được gọi là người con gái đẹp và thùy mị đau lòng, càng khiến không ít người hiểu nhầm Âu Dương Thần thích đàn ông, lời này nếu như bị Âu Dương Thần biết được đoán chừng gương mặt lạnh lẽo kia sẽ biến thành màu đỏ tía.

Nhìn con số trên đồng hồ đã tới năm, cuối cùng cũng tới năm giờ, gần tan tầm rồi, rốt cuộc có thể trở về gặp Tuyết Nhi, không biết Tuyết Nhi đang làm gì ta?

Mà ở chỗ khác Tuyết Nhi đang bận rộn trong phòng bếp, mấy ngày này lúc nào cũng anh Thần nấu cơm cho mình, nhưng mình thì chưa làm một bữa cơm ngon lành cho anh Thần, anh Thần quan tâm giúp mình nhiều như vậy, bữa cơm này là lẽ đương nhiên, Tuyết Nhi vui vẻ làm đồ ăn, nói thật, lúc ở nước ngoài hàng ngày ăn đồ ăn ngoại quốc không quen, mặc dù anh Phi có mời cô giúp việc, nhưng mà dù sao cũng cảm thấy bản thân mình tự nấu cơm có cảm giác càng thích hơn, cho tới bây giờ Tuyết Nhi đều hướng về kiểu sống, nấu cơm vì người mình yêu mến, chờ anh trở về, sau đó sẽ cùng nhau rửa chén, đi dạo, ái chà, nghĩ vậy, không khỏi nhớ tới anh Thần, thầm mắng mình đã nghĩ quá nhiều, vẫn nên tập trung tinh thần nấu cơm thì hơn, lần đầu tiên, cũng không thể để anh Thần coi thường chứ.

Khi Âu Dương Thần trở về, vừa đúng lúc Tuyết Nhi đã làm xong cơm và món canh cuối cùng, nhìn món ăn phong phú trên bàn cơm kia, chỉ thấy Tuyết Nhi mang tạp dề bưng canh đi ra. Trong lòng Âu Dương Thần không khỏi chấn động, hình ảnh này chính mình đã từng ảo tưởng vô số lần, từ nhỏ đã bị đào tạo thành người thừa kế, còn muốn thừa kế tổ chức kia, trước khi gặp được Tuyết Nhi mình thậm chí không dám nghĩ, sau khi gặp được Tuyết Nhi mới có dũng khí suy nghĩ, nhưng mà mất đi Tuyết Nhi, ròng rã ba năm mình không suy nghĩ vẩn vơ, mà bây giờ tất cả đều đã biến thành sự thật, giờ phút này trong lòng Âu Dương Thần không chỉ là rung động, mà đó là một tình yêu không thể nói thành lời, Âu Dương Thần thầm thề nguyện trong lòng hạnh phúc như vậy anh tuyệt đối không cho phép kẻ khác phá hỏng, tuyệt đối không thể….

“Anh Thần, anh về rồi, rửa tay ăn cơm thôi, nếm thử tài nấu nướng của em đi…” Tuyết Nhi ngọt ngào nói với Âu Dương Thần.

Âu Dương Thần không khỏi sửng sờ, cười với Tuyết Nhi, đây là hạnh phúc thuộc về Âu Dương Thần anh.

“Thế nào” Tuyết Nhi chăm chú nhìn Âu Dương Thần, rất sợ bỏ lỡ mất bất kỳ biểu cảm nào của anh.

Thấy Tuyết Nhi căng thẳng như vậy, Âu Dương Thần không khỏi muốn trêu chọc đứa nhỏ này, gắp một miếng thức ăn đặt vào trong miệng, lông mày nhăn sít sao, ăn rất ngon, mà Tuyết Nhi cho rằng đồ ăn mình làm cực kỳ khó nuốt, con mắt không khỏi u ám, xem ra bản thân mình lâu rồi không làm, cũng không nấu cơm, hơn nữa cơm anh Thần làm ăn ngon như vậy, mình làm….

“Tuyết Nhi” thấy mắt Tuyết Nhi u ám, Âu Dương Thần chợt cảm thấy mình quá đáng, không nên chọc ghẹo bảo bối nhà mình.

“Anh Thần, không thích thì đừng ăn, em…” Tuyết Nhi cực kỳ đau lòng, nước mắt che kín đôi mắt to.

“Tuyết Nhi, làm sao vậy, thật sự ăn ngon mà, vừa rồi là anh cố tình dò xét em, em không tin, tự mình nếm thử đi.”

Cái gì, Tuyết Nhi mở miệng nuốt miếng thức ăn Âu Dương Thần gắp đưa tới, phát hiện thì ra vẫn là hương vị ấy, anh Thần, anh vậy mà lừa gạt em, chết chắc rồi…. Tuyết Nhi suy nghĩ, lập tức khóc hu hu, không phải nói đàn ông sợ nước mắt nhất à? Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt như suối tuôn ra, làm thế nào cũng không ngừng được. Nhưng lần này làm Âu Dương Thần hoảng sợ, hối hận mình không nên đùa giỡn Tuyết Nhi.

Nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, “Tuyết Nhi, đều là anh Thần không tốt, em đừng khóc, em trừng phạt anh như thế nào cũng được.”

Tuyết Nhi trong ngực Âu Dương Thần, hai mắt to đảo quanh, “Thật vậy không.”

“Ừ, thật.”

“Tốt lắm, ăn hết tất cả đồ ăn trên bàn, còn có lát nữa anh rửa chén.” Tuyết Nhi chui ra từ ngực Âu Dương Thần, ra lệnh giống như nữ vương, đây, đây cũng quá…

Âu Dương Thần biết mình bị Tuyết Nhi trêu chọc, nhưng có thể làm gì chứ, chính mình sẵn lòng nhận phần tội này mà.

Quả nhiên Âu Dương Thần không phụ sự mong đợi của mọi người và Tuyết Nhi cùng tiêu diệt hết tất cả đồ ăn, thời gian này còn làm chứng minh thư cho Tuyết Nhi, hộ chiếu, và một số bằng tốt nghiệp đưa cho Tuyết Nhi, trong khoảng thời gian này Tuyết Nhi đang muốn tìm việc, nhưng mấy thứ này không có ở đây, bây giờ cuối cùng có thể như mong muốn, không thể không tăng thêm hảo cảm với Âu Dương Thần nhiều hơn một phần. Để tỏ lòng cảm ơn với Âu Dương Thần, cũng chủ động đảm nhận công việc rửa chén cùng với Âu Dương Thần, đối với Âu Dương Thần mà nói điều này tất nhiên không gì tốt hơn, bởi vì đây cũng là một phần trong ước muốn.

Trong phòng bếp lại truyền ra tiếng cười đùa ầm ĩ của Tuyết Nhi và Âu Dương Thần.