Hắn nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tần Gia Vỹ liền toát mồ hôi lạnh, ai nấy đều biết Tần gia là băng đảng xã hội đen tàn bạo nhất. Việc họ chỉ trong vòng một đêm đã khiến bang phái nổi tiếng của Nhật bản, Kumamoto biến mất trên thế gian này, đã chấn động cả giới hắc đạo.
"Nhị gia, xin Nhị gia bỏ qua cho tôi.
Tôi không biết cô ấy là người của cậu, nếu tôi biết dù tôi có mười cái mạng cũng không dám động vào."
Ông chủ Hoàng cúi đầu khép nép nói với giọng lo lắng, bàn tay đang đặt trên đùi bất giác rung rung, trong lòng lo sợ nếu lỡ Tần Gia Vỹ thật sự tức giận thì cái công ty xây dựng nhỏ bé của ông lập tức biến thành bình địa.
Tần Gia Vỹ với nét mặt ngạo mạn, không kiên nể gì bốn người đàn ông ngồi trước mặt nói một cách kiêu căng.
"Tôi thách ông dám."
Nói xong anh liền xoay người lại trước ánh mắt lo ngại của tất cả mọi người, Tần Gia Vỹ hiên ngang ôm Thiết An Lâm rời khỏi.
Mấy cô gái có số phận đen đủi đứng bên cạnh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn theo bóng lưng của anh và Thiết An Lâm, trong lòng ao ước có một ngày mình cũng được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có thế lực như Tần Gia Vỹ chiếu cố.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng Hải Ký Thiết An Lâm liền trở mặt, cô dùng sức đẩy Tần Gia Vỹ ra.
"Anh buông tôi ra."
Tần Gia Vỹ nghe cô nói vậy liền lưu manh ôm cô chặt hơn.
Trong lúc này Sam và thuộc hạ đứng bên cạnh, họ nhìn thấy hành động ngang tàng của Tần Gia Vỹ liền xoay người qua chỗ khác không dám nhìn thêm.
"Anh làm gì vậy?
Mau buông tôi ra."
Thiết An Lâm tức đến muốn điên lên, cô dẫy dựa quăng những cú đấm xối xả vào người anh.
"Vừa rồi khi tôi nói em là người phụ nữ của tôi, em không lên tiếng phản bác, nên tôi nghĩ em đã đồng ý."
Tần Gia Vỹ cười tươi nói ánh mắt chợt hiện lên tia giảo hoạt, Thiết An Lâm nghe anh nói vậy tức đến mặt cũng trở nên ửng hồng, trong lòng thầm nghĩ.
"Cái tên này có bệnh hay không? Vừa rồi hắn đã hâm dọa không cho mình phản kháng, vậy mà bây giờ lại nói là mình tự đồng ý."
Thiết An Lâm chưa từng gặp phải người nào ngang ngược như Tần Gia Vỹ vậy.
Tần Gia Vỹ càng nhìn vào khuôn mặt quật cường của cô, trong lòng càng hiện lên sự khao khát muốn có được cô.
Thiết An Lâm hốt hoảng khi cô nhìn thấy sự biến đổi trong ánh mắt của anh, lúc này cô mới ý thức được thân thể của hai người đang cò sát vào nhau, cặp ngực căng tròn vì dằn co thản nhiên mạ sát vào lồng ngực rắn chắc của Tần Gia vỹ.
Thiết An Lâm bối rối đẩy Tần Gia Vỹ ra, miệng lớn tiếng quát.
"Anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ kiện..."
Lời nói còn chưa hết câu, cái miệng xinh xắn của cô đã bị đôi môi luôn nở một nụ cười tà mị của Tần Gia Vỹ chặn lại, anh hiên ngang dùng đầu lưỡi của mình tiến sâu vào trong khoang miệng của cô.
Thiết An Lâm ngây người vì hành động đột ngột này của anh, cô mở to mắt nhìn vào người đàn ông trước mặt, tay không ngừng đấm lên người anh.
"Um..... Anh mau...... Buông ra....."
Thiết An Lâm càng nói Tần Gia Vỹ càng mút lấy mật ngọt thuộc về riêng cô, anh không có ý định dừng lại.
Tần Gia Vỹ dùng cách cứng rắn này để nói cho Thiết An Lâm biết, cô càng phản kháng anh càng lưu manh.
Thiết An Lâm là người mạnh mẽ không dễ gì để người khác bắt nạt, cô nâng chân đá vào hạ thân của Tần Gia Vỹ, nhưng hành động của cô đã thất bại, khi chân còn chưa chạm vào người anh đã bị Tần Gia Vỹ dùng hai chân kẹp lại.
Thiết An Lâm không thể vì vậy mà chịu thua, liền cắn mạnh vào môi anh.
Tần Gia Vỹ nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn chợt hiện lên tia thích thú, cô gái này thật hung hăng.
Mùi máu tanh nồng nặc làm cả hai đều cảm giác khó chịu, Tần Gia Vỹ nhìn thấy Thiết An Lâm kịch liệt phản khán trong lòng chợt hiện lên tia xót xa, anh buông đôi môi mỏng đã bị anh điên cuồng mút lấy ra, cho dù trong lòng anh thật sự không muốn.
Thiết An Lâm được Tần Gia Vỹ buông ra liền quay đầu bỏ chạy, giống như nếu cô còn ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa, cái tên vô lại này nhất định sẽ không tha cho cô.
Thiết An Lâm vừa chạy vừa dùng tay lau miệng của mình, nụ hôn đầu của cô đã bị người đàn ông lưu manh này cướp lấy.
"Đồ đàn ông xấu xa."
Thiết An Lâm vừa đi vừa tức giận mắng.
Tần Gia Vỹ không đuổi theo cô, anh đứng đó nhìn theo bóng lưng hối hả của Thiết An Lâm, bàn tay vô tình sờ lên môi của mình, trong lòng cảm giác ngọt đến không nói nên lời.
Thiết An Lâm trong lòng tức giận vì bị Tần Gia Vỹ phá đám, nếu không phải vì anh chắc bây giờ cô đã trà trộn vào đường giây mãi đâm của tên Dũng sẹo kia.
Đi lang thang một lúc Thiết An Lâm đành quay trở về nhà trọ cô đã thêu, bước vào căn phòng đơn sơ chỉ có một cái bàn và hai cái ghế đặt ngay chính giữa bên phải là cái giường đôi, được thông vào phòng tắm và nhà vệ sinh.
Bên trái là nhà bếp thật nhỏ chỉ đủ chứa một người.
Thiết An Lâm mệt mỏi cởi giày đặt sang một bên cô bước chậm rãi ngồi lên giường, tay cầm túi xách quăng sang một bên.
Thiết An Lâm thản nhiên ngã người về phía sâu nằm trên cái giường đôi với tâm trạng chán nãn, ánh mắt sắc bén nhìn lên trần nhà.
Cô đã chấp hành nhiệm vụ này một tuần, phải vất vả lắm mới có cơ hội tiếp cận với Dũng sẹo, nhưng theo tình hình bây giờ dù cô có quay trở lại cũng không làm gì được nữa, vì hắn sẽ không dám đụng vào người phụ nữ của Tần Nhị gia.
Sau lần gặp mặt Tần Gia Vỹ và Tần Gia Uy tại bar Night Angel trong buổi sinh nhật của cô, cô đã điều tra về thân phận của anh.
Cô thật không ngờ anh chính là em trai của ông trùm mafia, người mà cảnh sát cũng phải kiên nể không dám đụng đến.
Cảnh sát cũng phải e dè huống hồ gì mấy tên tép rêu trong hắc đạo như Dũng sẹo.
Càng nghĩ Thiết An Lâm càng thêm ảo não, cô vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Đột nhiên cánh cửa phòng tắm được mở ra, theo phản xạ tự nhiên Thiết An Lâm liền thò tay xuống gầm giường lấy ra khẩu súng cô cắt giấu, chĩa thẳng vào người bước ra từ phòng tắm.
Tần Gia Vỹ trên người là bộ đồ ngủ màu xanh nhạt mái tóc ngắn gọn còn động lại những giọt nước trông suốt, anh thật bình tĩnh nét mặt không hề hiện lên tia e dè trước khẩu súng trên tay cô.
Anh tươi cười nhìn Thiết An Lâm.
"Em chào đón người đàn ông của mình như thế này sao?."
Thiết An Lâm không quan tâm đến lời nói giễu cợt của anh, cô không thể nào tin nổi Tần Gia Vỹ lại ngang nhiên xâm nhập gia cư của người khác.
Cô cầm súng chỉ chỉ vào người của anh nói với giọng ngỡ ngàng.
"Sao.... Sao anh lại ở trong nhà của tôi?."
"Tôi vừa mới mua lại cả toà chung cư này, bây giờ tôi mới chính là chủ nhà của em."
Tần Gia Vỹ cười tươi nói, không biết vì sao khi anh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, trong lòng lại cảm giác sảng khoái vô cùng.
"Sao có thể?
Bà chủ đã hứa cho tôi thuê nửa năm rồi mà."
Thiết An Lâm nhìn anh nói, cô không tin vào lời nói của Tần Gia Vỹ.
"Lời hứa thì làm sao so được với tiền, tôi đã mua nó lại gấp mười lần giá của thị trường.
Em nghĩ bà chủ có vì lời hứa với em, mà từ chói mối làm ăn tốt như vậy không?."
Tần Gia Vỹ thản nhiên ngồi xuống ghế, bàn tay cầm cái khăn tắm lau lau tóc của mình.
"Anh muốn sao đây?."
Thiết An Lâm không biết Tần Gia Vỹ muốn gì ở cô, một công tử ăn chơi như anh tại sao lại tốn công phí sức để trêu đùa cô.
"Ở cùng tôi một tuần, một tuần sau tôi sẽ không quấy rầy em nữa.
Đổi lại với một tuần thời gian của em, chính là chứng cứ phạm tội của Dũng sẹo."
Tần Gia Vỹ nhìn Thiết An Lâm nói, Thiết An Lâm nghi ngờ nhìn anh.
"Nếu tôi không đồng ý?."
"Em không đồng ý cũng không được."
Tần Gia Vỹ bá đạo nói, sau khi lau khô mái tóc ngắn gọn của mình, liền đặt cái khăn trên tay lên cái bàn cũ kỹ bên cạnh.
Thiết An Lâm biết nếu cô không chấp nhận anh thì anh nhất định sẽ không tha cho cô, với tính tình ngang như cua của anh, cô tin chắc anh sẽ đến khuấy động cả cái đồn cảnh sát.