Tần Gia Uy mở to cặp mắt chim ưng của mình nhìn vào cô gái đang có hành động lớn mật này.
Đôi mi cong dài vì hồi họp run nhẹ nhẹ y như cánh bướm nhìn vào thật xinh đẹp, làm trái tim của Tần Gia Uy bất giác nhảy loạn nhịp.
Tần Gia Vỹ và Nhật Trung sửng sốt trong giây lát, từ trước tới giờ Tần Gia Uy chưa từng tiếp cận với phụ nữ, huống hồ gì còn bị phụ nữ cưỡng hôn.
Trong lòng hai người vừa hiếu kỳ vừa lo lắng, không biết số phận của cô gái đáng thương này sẽ đi về đâu.
Tần Gia Uy chưa kịp xô cô gái không biết chết là gì ra, cô đã nhanh hơn anh một bước.
Sau một lúc cảm nhận được trái tim đập thình thịch giống y như sắp bị nổ tung, Đường Vịnh Hi liền đẩy Tần Gia Uy ra.
Cô lập tức xoay người lại nhìn Lục Cẩn Phi, lúc này đang tức đến mặt đỏ tía tai.
Anh không ngờ người bước vào cửa lại là một người đàn ông với dung mạo xuất sắc đến như vậy.
"Lục Cẩn Phi!
Anh thấy chưa?
Tôi có thể hôn gà hôn vịt cũng không muốn hôn anh."
Đường Vịnh Hi nhìn Lục Cẩn Phi nói, cô muốn anh bỏ đi cái ý định điên cuồng kia.
"Phì............ Ha.....ha......ha.... "
Đột nhiên những tiếng cười giòn tai từ phía sau lôi cuốn sự chú ý của Đường Vịnh Hi.
Cô cau mày tỏ ra khó chịu xoay người lại nhìn xem ai lại mất lịch sự đến như vậy.
Đập vào mắt cô chính là hai người đàn ông với nét mặt tươi cười, trong ánh mắt lại hiện lên tia tọc mạch, họ đang khổ sở dằn xuống những tiếng cười không dám để chút âm thanh nào lọt ra ngoài.
Vì ánh mắt sắc bén của người đàn ông đứng bên cạnh nhìn chăm chăm, thay cho lời cảnh cáo nếu ai còn dám cười nữa anh sẽ ra tay giết chết hắn ngay lập tức.
Đường Vịnh Hi chuyển tầm mắt nhìn vào người đàn ông đứng bên cạnh, lúc này cô mới thật sự nhìn kỹ dung mạo của Tần Gia Uy.
Cô cao 1m 70 vậy mà vẫn còn thấp hơn anh một cái đầu, anh sở hữu gương mặt cực kỳ đẹp trai với đôi mắt dài lông mày râm, sống mũi cao thẳng đôi môi mỏng đầy vẻ mị lực, bờ vai rộng nhìn vào thật thu hút.
Không chỉ riêng Đường Vịnh Hi kinh ngạc với dung mạo hấp dẫn này của Tần Gia Uy, ngay cả Chung Tử Hồng cũng ngất ngây với sự mê hoặc tỏa ra từ trên người đàn ông này.
Đường Vịnh Hi bị dung mạo phi thường này của Tần Gia Uy làm tâm trạng cô trở nên rộn rực, lần trước khi cô gặp mặt anh tại khách sạn, lúc đó cô không nhìn kỹ dung mạo của anh.
Hôm nay trên người anh tỏa ra thứ gì đó làm trái tim cô cảm giác được sự bất thường.
Đường Vịnh Hi cảm giác ngượng ngùng khuôn mặt đột nhiên trở nên ửng hồng, khi cô nhìn thấy Tần Gia Uy với vẻ mặt tối đen như mực, ánh mắt hiện lên tia phẫn nộ vì bị cô cưỡng hôn.
Cô quýnh lên không biết phải làm sao liền nhìn Tần Gia Uy nói.
"Xin lỗi, tôi nhìn nhầm người."
Nói xong Đường Vịnh Hi đã vội vàng xoay người lại đi một mạch vào trong.
Trong lúc cô xoay người lại một nụ cười đặc ý hiện trên khuôn mặt kiều diễm của cô, cô đã điều tra từ trước tới giờ Tần Gia Uy chưa từng tiếp cận với phụ nữ, nên cô sẽ khiến anh không thể nào quên được nụ hôn đầu này.
Lục Cẩn Phi nhìn Tần Gia Uy bằng ánh mắt thù địch, anh mang theo một bụng tức bước theo sau Đường Vịnh Hi và Chung Tử Hồng vào trong.
"Nhìn nhầm người?."
Tần Gia Uy nhướng mày nhìn theo bóng lưng hối hả của cô, anh dùng tay đang mang găng tay lau đi lau lại bờ môi mỏng lúc này còn lưu lại thoang thoảng mùi hương của cô.
Anh rất sợ bẩn, cảm giác kinh tởm làm Tần Gia Uy tức đến muốn giết người.
Trong lòng anh thầm nghĩ, con gái gì bạo dạn đến như vậy gặp ai cũng hôn đúng thật không ra gì.
"Anh hai, cô gái vừa rồi xem anh là gà hay vịt vậy?"
Tần Gia Vỹ cười cười trêu chọc Tần Gia Uy, đổi lại là một cái nhìn sắc bén như lưỡi gươm làm cho Tần Gia Vỹ và Nhật Trung im bặt không dám nói thêm câu nào.
Đường Vịnh Hi chỉnh lại tâm trạng của mình, cô dùng tay áp vào gò má đang nóng phừng phừng.
Thật sự đó không chỉ là nụ hôn đầu của Tần Gia Uy, nó cũng là nụ hôn đầu của cô.
Đường Vịnh Hi nhìn thấy ba mẹ đang đứng trò chuyện với Lục Cẩn Trung, cô nở một nụ cười ngọt ngào cùng Lục Cẩn Phi bước tới bên cạnh chào họ.
"Ba, Mẹ bác Lục con mới tới."
"Ba, bác trai bác gái."
Đường Vịnh Hi và Lục Cẩn Phi đồng thanh gật đầu lễ phép chào ba người.
Ông bà Đường Chấn Nam nhìn Lục Cẩn Phi gật đầu lịch sự, hai người liền chuyển tầm mắt vào đứa con gái, nụ cười hạnh phúc không thể che giấu được trên khuôn mặt của hai người.
Lục Cẩn Trung nhìn Đường Vịnh Hi nói với giọng niềm nở, Đường Chấn Nam không quan tâm đến lời nói có dụng tâm của Lục Cẩn Trung.
Ông nhìn chung quanh để tìm kiếm thứ gì đó, khuôn mặt nghiêm nghị chợt hiện lên ý cười khi ông nhìn thấy người đàn ông mới bước vào cửa, ông lập tức lịch sự nói với Lục Cẩn Trung.
"Mời Lục Tổng cứ tự nhiên."
Nói xong ông đã bước tới chào hỏi Tần Gia Uy.
"Tần Tổng, cuối cùng cậu cũng đã đến."
Đường Chấn Nam vươn tay bất tay với Tần Gia Uy.
"Đường Tổng, ngài thật khách khí.
Được dự buổi tiệc ngày hôm nay là vinh hạnh của tôi."
Nói xong anh búng tay một cái, Nhật Trung liền bước tới đưa cái hợp quà trên tay cho trợ lý của Đường Chấn Nam.
"Ha ha ha....."
Đường Chấn Nam cười sảng khóai, bàn tay vỗ vỗ lên vai của Tần Gia Uy nói với giọng vui mừng.