Trong lúc này đột nhiên màn hình bị chớp chớp mất đi tính hiệu, không bao lâu liền chuyển sang màn hình màu đen.
"Reng......reng......"
Tiếng điện thoại di động của Đường Vịnh Hi vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, Đường Vịnh Hi bắt máy nói với giọng đều đều làm đối phương không thể đoán được tâm tư của cô.
"Nói đi."
"Chủ nhân, bên Nga bây giờ rất loạn, người dân trong lòng hoang mang, vì hệ thống thông tin và điện lực đã bị chủ nhân quấy động.
Còn nữa Simon đã bị Cherry bắt được, thuộc hạ chuẩn bị cùng Cherry đưa hắn về tổng bộ bên Mỹ."
Mấy ngón tay thon dài của Đường Vịnh Hi làm động tác gõ gõ trên mặt bàn, cô ngẫm nghĩ một chút về chuyện Ý An vừa mới báo cáo.
Bàn tay mềm mại bất giác xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình, để làm giảm đi cơn đau bất đầu chiếm lấy toàn bộ thân thể của cô.
" R út lui."
Cô đã hủy diệt toàn bộ vũ khí quân sự của bọn họ, dù họ có muốn đối đầu với nước Mỹ, cũng không còn khả năng.
Xem như lần này cô vì bảo bối nên không giết những quan chức chính phủ, hù dọa họ như vậy cũng đã đủ để đánh tan nhuệ khí của bọn họ.
"Dạ."
Ý An và Cherry đồng thanh lên tiếng, nói xong Đường Vịnh Hi không còn sức lực buông điện thoại di động xuống mặt đất.
Đường Vịnh Hi nhíu mày nói với giọng yếu ớt, cô không ngờ cơn đau bụng sinh này còn đau hơn gấp mười lần cơn đau bị trúng đạn.
Trên đường đưa Đường Vịnh Hi đến bệnh viện Thân Ái, Phan Minh Vũ gọi điện thoại cho Tần Gia Uy hay.
Lúc này anh đang được tạp chí The Young and Rich ( tuổi trẽ và giàu có) của Italy phỏng vấn.
"Xin hỏi Tần tổng, hiện tại anh là người giàu có nhất Italy này.
Đối với anh cái gì là quan trọng nhất?
Tiền tài, quyền lực hay sức khỏe?"
Cô phóng viên xinh đẹp nhìn Tần Gia Uy đưa ra câu hỏi, ánh mắt hâm mộ không thể nào rời khỏi người đàn ông xuất sắc về cả bốn phương diện.
Dung mạo, trí tuệ, tiền tài, quyền lực đều nằm hết trên người của Tần Gia Uy.
Tần Gia Uy nghe cô phóng viên hỏi vậy, trên gương mặt lạnh lùng chợt hiện lên nụ cười ấm áp, ánh mắt kiêu ngạo lúc này đã trở nên ôn nhu hơn.
"Trong lòng Tần Gia Uy tôi, điều quan trong nhất chính là Đường Vịnh Hi, vợ của tôi."
Tần Gia Uy không hề e ngại khi nói ra những lời này, tiên tài danh vọng là những thứ ai nấy đều muốn có được, nhưng nếu phải đánh đổi tất cả để giữ được Đường Vịnh Hi bên cạnh, anh sẽ không ngần ngại để bỏ đi tất cả.
Cô phóng viên thật kinh ngạc với câu trả lời của Tần Gia Uy, cô đã phỏng vấn nhiều doanh nhân.
Tuy họ đều yêu vợ của mình, nhưng việc quan trọng nhất trong lòng họ luôn luôn là quyền lực và tiền tài, người vợ cùng chăn gối chỉ đứng ở vị trí thứ ba.
Cô phóng viên thầm hâm mộ Đường Vịnh Hi được người đàn ông ưu tú như Tần Gia Uy yêu.
Trong lúc này đột nhiên điện thoại di động của Tần Gia Uy được anh đặt trên bàn bên cạnh vang lên, cặp mắt sắc bén liếc ngang qua màn hình điện thoại.
Nhìn thấy ba chữ Phan Minh Vũ nhấp nháy trên màn hình, anh liền bắt máy ngay.
"Chuyện gì?"
Nghe Phan Minh Vũ báo cáo Tần Gia Uy nôn nóng đứng bật dậy, không quan tâm đến cô phóng viên vội vàng bước ra ngoài.
"Sam đến bệnh viện Thân Ái ngay."
Vừa đi anh vừa ra lệnh cho Sam, Sam thật không làm anh thất vọng, chiếc xe Jeep hùng mạnh như con mảnh long phóng xé gió vượt đèn giao thông về hướng của bệnh viện Thân Ái.
Trước mặt bọn họ chính là trạm kiểm sát của cảnh sát, đang chặn những chiếc xe chạy ngang qua để tiếng hành kiểm tra nồng độ cồn, Sam liền nhìn qua gương chiếu hậu chờ mệnh lệnh của Tần Gia Uy.
"Vượt!."
Một chữ ngắn gọn của Tần Gia Uy đã khiến Sam không kiên nể gì phóng thật nhanh qua trạm kiểm sát, dù ở trước mặt chính là một cảnh sát viên đang vươn hai tay ra để chặn xe của họ lại.
"Vèo" một cái chiếc xe Jeep vượt ngang qua đồn kiểm sát như một cơn lóc.
"Ngừng lại........ Ngừng xe ngay!"
Tên cảnh sát tức giận quát lên, hắn định leo lên xe gắn máy chặn xe Tần Gia Uy lại.
Đột nhiên cấp trên của hắn dùng tay gõ thậy mạnh vào đầu của hắn.
"Cậu muốn chết sao?
Không biết xe đó là của Tần Gia Uy sao, lại dám chặn hắn lại.
Xem như hôm nay là ngày may của cậu, nếu chiếc xe đó ngừng lại cậu sẽ chết chắc."
Cấp trên của tên cảnh sát liền tức giận nói, ở Italy này ai mà không biết xe của Tần Gia Uy.
Dù có mười cái mạng họ cũng không dám chặn đường anh.
" Tần Gia Uy?
Là....là..... Người đứng...đứng.... đầu mafia?"
Tên cảnh sát nói với giọng lúng túng, hắn vừa mới từ nơi khác chuyển đến, nên không biết đó là xe của Tần Gia Uy.
"Cậu thật may mắn, lần trước cảnh sát cấp cao vừa mới lên nhậm chức muốn thị uy, không biết chết là gì.
Biết đó là xe của Tần Gia Uy, nhưng lại cố tình chống đối hắn.
Tần Gia Uy vừa bước xuống xe, giữa thanh thiên bạch nhật tên thuộc hạ bên cạnh thản nhiên rút súng, bắn hai phát vào chân của tên cảnh sát cấp cao, biến hắn thành người tàn phế."
Tên cảnh sát nghe cấp trên nói vậy tay chân cũng trở nên mềm nhũn, hắn đã nghe qua, ở Italy này Tần Gia Uy chính là thượng đế hắn chính là luật pháp.
Dù Tần Gia Uy có công khai giết người, cảnh sát như họ cũng không dám động đến anh.
Tên cảnh sát cấp cao liền ấn vào máy bộ đàm, ra lệnh cho thuộc hạ mở đường cho xe của Tần Gia Uy.
Lập tức có bốn chiếc xe cảnh sát bật đèn khẩn cấp, tiếng còi xe báo động vang lên, chạy trước mở đường cho chiếc xe Jeep màu đen của Tần Gia Uy tiến vào khu vực của bệnh viện Thân Ái.
Tất cả mọi người đang đứng trước cửa bệnh viện, liền nhìn theo nơi phát ra âm thanh báo động.
Họ nhìn thấy một đoàn xe cảnh sát mở đường cho một chiếc xe con màu đen, trong lòng thật tò mò không biết người trong xe có thân phận gì lại được ưu đãi đến như vậy.