*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Gia Uy ngồi thoải mái dựa lưng vào ghế, bàn tay bất giác mân mê cái bật lửa màu đen được khắc hình con sói trên tay.
Lúc này đột nhiên trong lòng của Tần Gia Uy hiện lên sự đề phòng, khi anh cảm giác được có người đang tiến đến gần mình.
Anh cau mày tỏ ra khó chịu, nép thân thể cường tráng của mình sang một bên.
Trần Linh Giang đang đứng cung kính một bên, hai tay chắp sau lưng cặp mắt thận trọng quan sát mọi việc diễn ra chung quanh Tần Gia Uy.
Khi cô nhìn thấy tên phục vụ bàn không biết sống chết là gì, thản nhiên tiến đến gần Tần Gia Uy.
Cô liền bước tới chặn tên phục vụ bàn lại, hành động đường đột này của hắn sẽ làm Lão đại nổi giận.
Cô biết với tính tình của Tần Gia Uy, chỉ cần tên phục vụ bàn lỡ chạm vào người của anh, anh sẽ giết chết hắn ngay lập tức.
"Để tôi."
Giọng nói đều đều của Trần Linh Giang vang lên, cô vươn tay nhận lấy hai ly rượu từ trên tay của hắn, cung kính đặt xuống trước mặt của Tần Gia Uy và Tần Gia Vỹ
"Lão Đại, nhị gia.
Xin mời."
Cặp mắt sắc bén của Hàn Mạc không ngừng quan sát Tần Gia Uy, từng cử chỉ cùng với thần thái của anh làm Hàn Mạc kinh ngạc vô cùng.
Trong lòng cô thầm nghĩ trên thế gian này ngoài Nam Liệt ra, Tần Gia Uy là người thứ nhì có khí thế cùng với sát khí khiếp người như vậy.
Tần Gia Uy của ngày hôm nay đã không phải là một Tần Gia Uy, vừa năng động vừa lỗ mãng của trước đây. Anh của hiện tại là một người đa nghi mưu mô quỷ quyệt, với tính cảnh giác cao, trên người anh tỏa ra tà khí làm người ta nhìn vào không rét mà run.
Lôi Lạc Thiên ngồi bên cạnh một tay ôm eo của Trình Lam, tay còn lại
cầm ly rượu đỏ trên bàn lên hớp một ngụm.
"Liệt, sao Mạnh Hùng không có mặt hôm nay?."
Lôi Lạc Thiên vì công ty chi nhánh Lôi Thị bên Mỹ, nên cũng đã mấy tháng không gặp mặt Nam Liệt, Mạnh Hùng và Tràn Hạo.
Anh cứ nghĩ hôm nay sẽ gặp lại ba người bạn tốt, nhưng không ngờ chỉ có một mình Nam Liệt đến dự buổi hội nghị.
"Sau khi sinh con, sức khỏe của Kiều Nhi không được tốt nên Mạnh Hùng không muốn rời khỏi em ấy."
Nam Liệt nhìn Lôi Lạc Thiên nói, bàn tay anh thản nhiên sờ lên bàn tay mềm mại của Hàn Mạc, lúc này đang đặt trên đùi của anh dưới mặt bàn.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đột nhiên hai người đàn ông cùng với thuộc hạ của họ bước tới.
Đoàn Vũ Sơn và Chung Hiểu Phong với ngọai hình cao lớn tuấn tú, nhưng vẻ sỗ sàng hiện lên rõ ràng trên gương mặt của hai người.
"Ha ha ha......Tần Lão Đại, Lôi Lão Đại, Nam Ca, Hàn Gia.
Ngọn gió nào đã thổi, bốn vị đến buổi hội nghị ngày hôm nay."
Đoàn Vũ Sơn nói một cách đầy tự mãn, hiện tại Đoàn gia đang trên đà phát triển, như diều gặp gió nên trong mắt hắn không xem ai ra gì.
Khuôn mặt thư giãn của tất cả mọi người đột nhiên trầm xuống, không ai quan tâm đến lời chào hỏi vô phép tắc của Đoàn Vũ Sơn.
"Hôm nay tôi có mặt ở đây với tư cách là chủ tịch của tập đòan Lôi Thị, để giữ sự an toàn cho các người.
Tôi đã rút lui ra khỏi giới hắc đạo, không còn là Lôi Lão Đại nữa."
Lôi Lạc Thiên cau mày nói với giọng băng lãnh, anh ghét nhất những kẻ láo xược như Đoàn Vũ Sơn.
Tần Gia Vỹ ngồi một bên nghiến răng tức giận, anh ghét cay ghét đắng hai tên này, sẽ có ngày anh nhất định khiến họ như hai con chó bò la bò lết dưới chân anh.
Ông Douglas đứng một bên cùng với cô con gái của mình, ông nhìn thấy nét mặt tứ đại nhân vật của đêm hôm nay tỏ ra đằng đằng sát khí, ông vội vàng bước tới.
"Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi hội nghị của ngày hôm nay.
Đây là Schapelle, con gái của tôi."
Ông Douglas cười thanh lịch giới thiệu con gái của ông với mọi người, nhưng ánh mắt chỉ nhìn vào Tần Gia Uy.
Ông Douglas là một người với vẻ bề ngoài đơn giản bình dị, ôn nhu sao cũng được, nên được người trong hắc đạo đề cử làm người hoà giải, chỉ cần hai bang phái xảy ra xung đột, Ông Douglas sẽ đứng ra giúp họ giải quyết vấn đề.
Nhưng thật ra tâm tư của Ông Douglas này không hề đơn giản, ngược lại còn sâu xa khó lường.
Ông biết hiện tại người nắm trong tay thế lực lớn nhất trong hắc đạo chính là Tần Gia Uy.
Trong mắt ông chỉ có người mạnh nhất, giỏi nhất mới xứng làm con rể của ông.
Trình Lam nhìn một cái là biết ngay dã tâm của Ông Douglas, cô ghé sát vào tai của Lôi Lạc Thiên nói nhỏ.
"Ông Douglas này không đơn giản.
Anh nên cẩn thận với ông ta."
Nghe Trình Lam nói vậy, Lôi Lạc Thiên nhếch môi lên thành một nụ cười nhẹ, bàn tay anh đang choàng qua eo của Trình Lam bất giác vươn lên vuốt ve mái tóc dài màu hạt dẻ của cô.
Lôi Lạc Thiên là một người cực kỳ sáng suốt, anh biết dã tâm của ông chỉ vì anh không muốn nói ra mà thôi.
"Lam Lam của anh là thông minh nhất."
Lôi Lạc Thiên không quan tâm đến sự hiện diện của mọi người, nói xong anh cúi xuống đặt lên trán của Trình Lam một nụ hôn khen thưởng.
"Xin chào mọi người."
Schapelle nở một nụ cười duyên dáng, ánh mắt gợi tình nhìn Tần Gia Uy.
Nụ cười của schapelle không giữ trọn được bao lâu, liền bị sự lạnh nhạt của Tần Gia Uy làm cho tất ngủm.
"Gia Duyên và Hạo có đến New York không?."
Tần Gia Uy không hề để cha con nhà họ Douglas vào trong tầm mắt, anh nhìn Hàn Mạc hỏi về chuyện của Gia Duyên.
Từ khi Gia Duyên và Tràn Hạo kết hôn, anh không có thời gian bay sang Thành Phố S để thăm họ.
"Còn hai tháng nữa Gia Duyên đã đến ngày sinh, Hạo rất khẩn trương sợ em ấy mệt, nên lần này đã không đi cùng chúng tôi."
Hàn Mạc vừa nói bàn tay đã vươn tới cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, theo thối quen cô đưa ly rượu đỏ lên môi định hớp một miếng.
Ly rượu còn chưa chạm vào đôi môi gợi cảm của Hàn Mạc đã bị Nam Liệt nâng tay chận lại, anh lắc đầu nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương.
Hàn Mạc cười dịu dàng đặt ly rượu lại trên bàn, cô dùng tay đẩy ly rượu sang một bên.