Anh giận dữ quăng Đường Vịnh Hi mạnh lên giường, cặp mắt giận đến những tia máu đỏ cũng hiện lên rõ ràng.
"Từ hôm nay trở đi, em không được rời khỏi tôi nửa bước.
Việc của Đường Thị em không cần quan tâm, tôi sẽ an bài ổn thỏa."
Nói xong Tần Gia Uy lấy điện thoại di động trong túi áo vest ra gọi cho Đường Chấn Nam.
"Hello..."
Giọng nói uy nghiêm của Đường Chấn Nam vang lên từ trong điện thoại.
"Ba, Vịnh Hi sẽ không về công ty nữa, con sẽ thu sếp người xử lý việc của Đường Thị, ba không cần lo."
Nói xong Tần Gia Uy liền cúp máy, anh hung hăng quăng chiếc điện thoại di động xuống giường.
Đường Vịnh Hi ngồi trên giường nhìn Tần Gia Uy bằng ánh mắt khó tin, cô không thể nào ngờ anh lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy, trong lòng cô không hiểu.
"Nếu lúc đầu cuộc hôn nhân này chỉ là vì lợi ít của hai bên.
Cái Tần Gia Uy muốn có được chính là hợp đồng độc quyền cung cấp vũ khí cho quân đội Mỹ.
Cô biết hiện tại nó đã thuộc về anh, vậy tại sao Tần Gia Uy vẫn không chiệu ly hôn?
Chẳng lẽ anh còn muốn gì ở Đường Gia, ở cô?."
Suy nghĩ một chút Đường Vịnh Hi mặc kệ ý đồ của Tần Gia Uy là gì, việc hiện tại cô cần làm chính là rời khỏi Tần Gia.
"Tần Gia Uy, tôi biết thật ra anh không yêu thương gì tôi cả.
Chỉ cần anh chịu ly hôn, anh muốn tôi làm gì cũng được."
Đường Vịnh Hi với bộ mặt bất đắc dĩ nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, xuống nước nhỏ năn nỉ anh.
Càng nhìn vào khuôn mặt tỏ ra vô tội của Đường Vịnh Hi, Tần Gia Uy càng thêm tức giận.
"Vì muốn ly hôn với anh nên cô mới cố tình diễn ra một màn kịch này, chẳng lẽ ở lại bên cạnh anh làm cô khó chịu đến như vậy sao?"
Tần Gia Uy với khuôn mặt nguy hiểm ánh mắt hiện lên sát khí bổ nhào lên người của Đường Vịnh Hi, đè cô xuống giường.
Thân thể mạnh mẽ của anh khoá chặt thân thể mảnh mai của Đường Vịnh Hi dưới thân mình.
Tần Gia Uy áp khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận sát vào mặt của Đường Vịnh Hi.
"Ly hôn?
Nghĩ em cũng đừng nên nghĩ tới."
Lúc này Đường Vịnh Hi không thể nào chịu nổi với sự kiêu căng của Tần Gia Uy nữa cô bực bội nói với lòng.
"Tần Gia Uy thật sự anh muốn gì?
Cứng không được mềm cũng không xong.
Vậy tội tình gì tôi phải giả vờ đáng yêu trước mặt anh."
Trong lòng vừa nghĩ vậy thân thể mảnh mai của Đường Vịnh Hi đã dùng hết sức vùng vẫy dưới thân anh.
Đường Vịnh Hi nghiến răng trợn mắt khuôn mặt chợt hiện lên tia độc ác, cô vươn chân lên định đá vào hạ thân của Tần Gia Uy nhưng đã bị anh nhìn thấu tâm tư của cô, anh nhếch môi lên thành một nụ cười vừa ý rất hài lòng với phản ứng mạnh mẽ này của Đường Vịnh Hi.
"Giang sơn dễ đổi bản tính nan di, dù em có che giấu giỏi đến đâu Đường Vịnh Hi vẫn chính là Đường Vịnh Hi."
Tần Gia Uy tự nói với bản thân mình, phản ứng của anh cực kỳ nhanh, anh dùng chân phải đè lên hai chân của cô, giữ chặt không cho cô nhúc nhích.
Hiện tại thân thể của hai người vì hành động này của Tần Gia Uy nên cò sát vào nhau, nam trên nữ dưới nhìn vào thật ám muội.
Đường Vịnh Hi đỏ bừng cả mặt khi cô nhìn thấy cặp ngực căng tròn của mình đang cọ sát vào lồng ngực vạm vỡ của anh.
Đường Vịnh Hi tiếp tục cựa quậy cô phải mau chống ra khỏi tư thế này, thật nguy hiểm.
Tần Gia Uy nhìn thấy Đường Vịnh Hi với khuôn mặt ửng hồng cô dùng hết sức muốn thoát khỏi sự chế ngự của anh đến cả cổ tay cũng vì vậy đã trở nên bầm tím.
Trong lòng Tần Gia Uy chợt hiện lên cảm giác thương xót, anh định buông Đường Vịnh Hi ra đột nhiên giọng nói cứng rắn của cô vang lên.
"Tần Gia Uy tôi không yêu anh.
Thân thể này đã thuộc về người đàn ông khác, anh đừng nên ép buộc tôi."
Đường Vịnh Hi cố tình nói như vậy vì cô biết Tần Gia Uy sợ nhất là bẩn, cô tin chắc anh sẽ không động đến cô, nhưng thật không ngờ lời chọc tức này lại khiến Tần Gia Uy nổi điên lên.
Tần Gia Uy nghe Đường Vịnh Hi nói vậy con ngươi phẳng lặng đột nhiên hiện lên từng cơn sống dữ, anh không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng mình.
Anh nhớ đến cảnh Đường Vịnh Hi cùng người đàn ông thân mật ngồi trong xe, tuy anh đã ra lệnh Nhật Trung điều tra hắn, biết hắn và cô không có quan hệ gì mập mờ gì cả.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô và người đàn ông khác có sự tiếp xúc thận thể, anh đã không thể kiềm chế được lòng mình.
Đúng Tần Gia Uy đang ghen, anh không thích người khác đụng vào người phụ nữ của anh.
Vừa nói xong Đường Vịnh Hi nhìn thấy con ngươi đen nhánh của Tần Gia Uy hiện lên một ngọn lửa căm phẫn nét mặt lạnh lùng trở nên lãnh khốc hơn.
Lúc này Đường Vịnh Hi mới ý thức được mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, với một người nguy hiểm và tính chiếm hữu mạnh mẽ như Tần Gia Uy cô không nên có hành động khiêu khích.
Sự anh minh sáng suốt của Tần Gia Uy bị ngọn lửa ghen tuông làm nhòa đi, anh vươn tay xé toang áo sơ mi của Đường Vịnh Hi ra.
"Rèt..........."
Cặp ngực căn tròn được che lại bởi nội y màu đỏ hiện ra trước mặt anh, làm yết hầu của Tần Gia Uy bất giác chuyển động lên xuống không ngừng.
Đường Vịnh Hi kinh hãi khi cô nhìn Tần Gia Uy lúc này đã bị cô chọc tức đến không còn lý trí.
Tần Gia Uy hung hăng cuối đầu áp đôi môi lạnh lẽo của mình lên môi cô, anh ra sức thô bạo mút lấy mật ngọt thuộc về riêng Đường Vịnh Hi.
Cảm giác này mùi hương này đã inh sâu vào tâm trí của anh, sau lần anh hôn Đường Vịnh Hi trong thư phòng lần trước.
Đường Vịnh Hi không thể nào ngờ Tần Gia Uy lại có hành động ngang tàng như vậy, cô phản ứng kịch liệt lại với hành động chiếm đoạt này của anh.
Đường Vịnh Hi dùng hết sức quăng những cú đấm mạnh bạo không chút lưu tình lên thân thể cuờng tráng của Tần Gia Uy.
Với người bình thường có lẽ họ sẽ bình tĩnh lại khi Đường Vịnh Hi dùng những quyền phản kích mạnh bạo này, nhưng với một Tần Gia Uy trái tim đã băng lạnh từ lâu, dù người ở trước mặt anh có khóc lóc cầu xin thảm thết như thế nào cũng không thể làm lay chuyển được tâm tình của anh, huống hồ gì vì lời nói thách thức vừa rồi của Đường Vịnh Hi đã khiến Tần Gia Uy mất đi kiểm soát.
Sự căm phẫn đã khiến Tần Gia Uy trở thành một con soái hung hăng tàn bạo chỉ biết công kích kẻ địch để thỏa mãn lòng tự tôn của mình.