Sáng ngày hôm sau khi Đường Vịnh Hi tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt nghiêm nghị của Tần Gia Uy.
Đường Vịnh Hi cảm giác dưới mông mình rất mềm mại, không giống cảm giác cứng ngắc của mặt đất.
Đường Vịnh Hi nhìn xuống lúc này cô mới ý thức được toàn thân mình đang nằm gọn trên người của Tần Gia Uy, không biết từ lúc nào Tần Gia Uy đã bế cô lên đặt trên đùi anh để cô thoải mái ngủ trong lòng.
Cảm giác ngọt ngào chiếm lấy toàn bộ trái tim cô, không ngờ một nguời cô từng cho là một khúc gỗ không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, lại trở thành một người đàn ông dịu dàng nhất mà cô từng gặp qua.
Đường Vịnh Hi vốn vĩ không biết sự dịu dàng này của Tần Gia Uy chỉ dành riêng cho một mình cô mà thôi.
Cặp mắt long lanh mở thật to nhìn thẳng vào khuôn nghiêm nghị của Tần Gia Uy, lúc này đầu anh hơi ngã về phía sau dựa vào bức tường đá cặp mắt nhắm nghiền hơi thở nguy hiểm phà vào khuôn mặt kiều diễm có phần cảm kích của cô.
Đường Vịnh Hi chợt giật mình, không biết từ lúc nào khi ở bên cạnh Tần Gia Uy cô lại ngủ ngon đến như vậy, đến cả việc có người chạm vào người mình cô cũng không hay biết.
Đường Vịnh Hi không biết thân thể của cô chỉ lơ là với mùi hương cùng hơi thở nguy hiểm của Tần Gia Uy.
Người khác chỉ cần đến gần cô một chút, Đường Vịnh Hi liền có phản ứng phòng thủ ngay.
"Em đang nghĩ gì?."
Đột nhiên giọng nói trầm khàn của Tần Gia Uy vang lên làm cô giật nẩy mình, nhưng chỉ trong chốc lát Đường Vịnh Hi liền đều chỉnh lại tâm trạng, cô nhìn anh cười ngọt ngào.
"Chào buổi sáng."
Nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời của Đường Vịnh Hi làm trái tim Tần Gia Uy đập rộn rịch, anh nâng tay vén mấy sợi tóc che đi khuôn mặt tuyệt mỹ của cô về phía sau.
Tần Gia Uy khom tới phủ môi mình lên môi cô.
"Chào buổi sáng."
Giọng nói tràn đầy sức sống khác một trời một vực với giọng nói âm lãnh của thường ngày, làm cho thuộc hạ của anh vừa bước vào cửa nghe thấy liền nhìn nhau bằng ánh mắt bất ngờ.
Họ tò mò nhìn vào Lão Đại và Chị dâu, ánh mắt khó tin liền chuyển sang bàng hoàng, lúc này cảnh Chị dâu đang năm một cách thỏai mái trong lồng ngực của Lão đại, y như một con mèo ngoan nằm gọn trên người của chủ nhân mình.
Bàn tay rộng lớn của Lão Đại thản nhiên vuốt ve mái tóc dài của cô, cảnh tượng ngàn năm hiếm thấy này làm bọn họ sửng sờ trong giây lát.
Đường Vịnh Hi bỡ ngỡ bởi ánh mắt thăm dò của tứ đại hộ pháp, cô ngại ngùng ngồi dậy nhưng vừa mới gượng người lên Tần Gia Uy lập tức siết chặt vòng eo của cô không cho cô nhúc nhích.
"Lão đại, Trần Siêu đã tới."
Doãn Kỳ lịch sự nhìn sang chỗ khác anh biết phụ nữ da mặt rất mỏng nên không muốn khiến Đường Vịnh Hi cảm giác ái ngại.
"Các người ra ngoài chờ tôi."
Nghe Tần Gia Uy nói vậy bốn người liền xoay người lại bước nhanh ra ngoài chờ lệnh.
Sau khi Tần Gia Uy chỉnh lại y phục của mình, anh và cô cùng nhau bước ra ngoài hang động.
Ánh mắt dò xét của Đường Vịnh Hi quan sát người đàn ông có tên gọi là Trần Siêu, đang đứng trước mặt hai người.
Một người đàn ông đẹp trai lịch lãm trong ánh mắt của anh ta cô có thể nhìn thấy sự trầm tĩnh cùng với tia quả quyết, không hổ danh là cánh tay phải của Mạnh Hùng.
Không chỉ riêng Đường Vịnh Hi, Trần Siêu cũng dùng ánh mắt thích thú liếc nhanh qua người phụ nữ đang ở trong lòng Tần Gia Uy.
Trần Siêu hơi sửng sờ với dung mạo kiêu sa của cô em họ Tràn Hạo.
Anh đã nghe Mạnh Hùng nói qua về cô vợ của Tần Gia Uy, con gái duy nhất của Đường Chấn Nam, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp mặt cô, khi nhìn vào Đường Vịnh Hi không biết vì sao trong lòng anh lại hiện lên cảm giác lạ lạ, mà chính bản thân anh cũng không thể nào phân giải được.
"Uh..um......"
Tần Gia Uy nhíu mày hắng giọng kèm theo nộ khí, khi anh nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Trần Siêu đối với Đường Vịnh Hi.
Trần Siêu biết mình đã thất lễ liền trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, nhìn Tần Gia Uy cung kính nói.
"Tần Lão Đại, Mạnh Tổng kêu tôi chuyển lời với ngài.
Bên Mạnh Tổng đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần tìm ra sơ hở, Mạnh Tổng sẽ cho người thông báo với Tần Lão Đại ngay."
Lần này bốn người Tần Gia Uy, Mạnh Hùng, Nam Liệt và Lôi Lạc Thiên bắt tay nhau giải quyết chuyện này.
Tần Gia Uy nghe lời nhắn của Mạnh Hùng anh trầm mặc trong giây lát, bàn tay không ngừng đùa bỡn cái bật lửa hình con sói trong tay.
"Cậu về nói với Hùng, chuyện bên này tôi sẽ giải quyết trong nay mai.
Sau khi xử lý xong chúng tôi sẽ lập tức quay trở về Mỹ."
Trần Siêu nghe Tần Gia Uy nói vậy, liền gật đầu chào một cái rồi lập tức ra hiệu cho thuộc hạ bắt đầu chuyển lộ vũ khí từ trong hang động ra mấy chiếc máy bay quân sự đang hiên ngang đậu phía trước.
"Đi."
Tần Gia Uy đã xử lý xong chuyện Mạnh Hùng nhờ vả bay giờ anh phải đi giải quyết chuyện quan trọng hơn, chuyện đã khiến các anh phải đứng ngồi không yên.
Đám người của Tần Gia Uy ngồi vào trong chiếc xe Jeep phóng đi thật nhanh về một vùng ngoại ô.
Đường Vịnh Hi ngồi bên cạnh anh, cặp mắt quan sát hoàn cảnh bên ngòai.
Nhìn thấy Tần Gia Uy không để ý đến mình chỉ lo chăm chú nhìn vào màn hình iPad trên tay, Đường Vịnh Hi liền bấm vào một cái nút trên cái đồng hồ đeo trên cổ tay của cô.
Một chấm nhỏ màu đỏ hiện lên trên màn hình, Đường Vịnh Hi đã bật ấn dụng theo dõi GPS để liên lạc với Quyển Ni và Phan Minh Vũ.
Ánh mắt của Đường Vịnh Hi đột nhiên bị những thông tin trên ứng dụng GPS làm cô ngỡ ngàng, tại sao xe của bọn họ lại chạy về hướng Tây Nam của Hy Lạp, càng lúc bọn họ càng đến gần nơi thí nghiệm vi-rút Anthrax 001 của Santos.
Cô nhíu mày chuyển tầm mắt khó hiểu nhìn sang Tần Gia Uy, lúc này anh thật trầm tĩnh ánh mắt không hề gợn sống làm Đường Vịnh Hi đoán không ra tâm tư của anh.
Cô trầm tư ngẫm nghĩ về hệ lụy của sự việc này, nếu Tần Gia Uy muốn chiếm vi-rút Anthrax 001 do Santos nghiên cứu ra làm của riêng vậy cô sẽ phải xử lý như thế nào.
"Ra tay tiêu diệt toàn bộ những người có liên quang đến vi-rút Anthrax 001, không để lại mối đe dọa dài lâu, nhưng........"
Đường Vịnh Hi trong lòng đang phân vân cô không nở, không nở làm tổn thương đến Tần Gia Uy.
Nhưng đó là chức trách của cô, một khi đã lên được vị trí người cầm đầu lòng dạ phải trở nên sắc đá không thể bị tình cảm riêng tư làm ảnh hưởng.
Trong lúc Đường Vịnh Hi đang suy nghĩ, đoàn xe Jeep đột nhiên dừng lại tại một rừng cây lá kim, là khu rừng sồi lớn nhất nằm trong thành phố đơn vị Foloi phía Tây Nam của Hy Lạp.