Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1133



Phó Mặc Tranh yên lặng nhắm mắt lại, không có hứng thú, trước sau vẫn đều đều: “Hủy hết đi, chị mệt rồi”“

 

Ngô Vi bĩu môi: Chậc! Cô chủ lớn thật sự chẳng thiếu tiền, nói hủy là hủy.

 

Cô thật sự rất nhớ nhà.

 

Bảy năm rồi, số lần về nước có thể đếm được trên đầu ngón tay.

 

Tất cả những thành phố và tất cả mọi việc, mọi người, cô đều tự động lược bỏ, dường như chẳng nghe, chẳng nhìn, thì có thể xem như chưa bao giờ tồn tại.

 

Ngay cả Diệp Duy thân thiết với cô như vậy, suốt bảy năm qua cô cũng rất ít khi chủ động liên lạc.

 

Cô sợ Diệp Duy sẽ vô tình nhắc đến về cuộc sống của người kia.

 

Mà cô, không muốn nghe, vì nghe sẽ đau khổ.

 

Trụ sở tập đoàn MO tọa lạc tại đoạn đường trung tâm Phố Wall ở New York, là một trong số những văn phòng luật lớn nhất thế giới, bao gồm các công ty kinh doanh, kinh tế, giải trí và những công ty đa ngành khác.

 

Trong bảy năm, tập đoàn này đã phát triển thành một con quái vật khổng lồ trong lĩnh vực tài chính, dù là thế lực mới xuất hiện nhưng đã trở thành huyền thoại trong giới kinh doanh của Phố Wall.

 

Người sáng lập tập đoàn MO – Lâm Bạc Thâm, đồng thời cũng là người chiếm cổ phần lớn nhất trong tập đoàn, trở thành người kiểm soát cổ phần thực tế và là ông chủ lớn nhất của tập đoàn.

 

Lâm Bạc Thâm của bảy năm trước, mặc áo sơ mi trắng gọn gàng, đi một chiếc xe đạp ra ngoài, ôm vài ba quyển sách trong tay, lạnh lùng kiệm lời, đứng ở nơi nào trong trường học cũng khiến phong cảnh ở nơi đó trở nên rực rỡ hẳn.

 

Lâm Bạc Thâm của bảy năm sau, mặc đồ thiết kế cao cấp, áo sơ mi trắng không dính một vết nhăn, âu phục phẳng phiu, từ đầu đến chân đều lộ ra khí thế xuất sắc, mỗi lần đi ra ngoài phải có ít nhất hai vệ sĩ hộ tống, phương tiện di chuyển là siêu xe xa hoa được thiết kế riêng, đứng một chỗ mím đôi môi mỏng không nói lời nào, sắc bén chèn ép người, khiến đối thủ trên thương trường cảm thấy áp bách, thấp thỏm.

 

Trong mắt những đối thủ cạnh tranh nước ngoài, thân thế của Lâm Bạc Thâm như là một ẩn số.

 

Người đàn ông 32 tuổi này, không biết lai lịch bối cảnh ra sao, dùng khí thế như chẻ tre nhanh chóng đoạt về cho mình một chiếc bánh kem lớn, trở thành nhân vật của năm trên bìa tạp chí Time.

 

Nhưng người này hành động rất kín tiếng, ít khi nhận phỏng vấn. Vì vậy bối cảnh của anh trong mắt truyền thông như một bức màn bí ẩn tuyệt đẹp, càng tăng thêm sức hấp dẫn cho người đàn ông này.

 

Vừa tốt đẹp, vừa mạnh mẽ lại bí ẩn, luôn hấp dẫn ánh mắt và trái tim tò mò của người ta.

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm ký kết xong hợp đồng thu mua với tập đoàn Mạch Cổ, Hàn Thông gõ cửa, từ ngoài tiến vào.

 

Trong tay anh ta cầm một quyển tạp chí, nói: “Ông chủ, đây là một kỳ của tạp chí V, anh là nhân vật trang bìa. Nhưng tạp chí này đưa ra đề nghị muốn mở một chuyên đề phỏng vấn anh, tôi đã xem qua, cảm thấy có chút không nói nên lời. Anh có muốn thông báo cho họ không?”

 

Đôi bàn tay với những đốt ngón tay thon dài cân xứng của Lâm Bạc Thâm nhận lấy tạp chí, nhìn lướt qua trang bìa, lại bị tiêu đề khác trên mặt bìa thu hút.

 

“Nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới – Momo”

 

Lâm Bạc Thâm lật đến trang viết về cô, trên đó có một tấm ảnh nhỏ rất xinh đẹp.

 

Bọn họ cùng xuất hiện trên một tạp chí, lại chỉ cách nhau vài tờ giấy, rất gần.

 

Hàn Thông thấy Lâm Bạc Thâm không nói lời nào, cho rằng ông chủ mình nhìn thấy những ngôn từ không thỏa đáng nên tức giận, nói: “Ông chủ, hay để tôi kêu phòng pháp chế gửi thư luật sư tới tạp chí V để bọn họ thu hồi số báo mới ra lần này?”

 

Lâm Bạc Thâm ngước mắt, nói: Hàn Thông: Tốt chỗ nào? Chẳng lẽ ông chủ thích truyền thông phê bình, bình luận ác ý về mình?

 

“Không cần, thế này rất tốt.”

 

Hàn Thông chần chừ gật đầu: “Vâng!”

 

Lâm Bạc Thâm cất quyển tạp chí kia đi một cách trân trọng.

 

“Đúng rồi, tôi muốn nghỉ phép vài ngày” Lâm Bạc Thâm dặn dò.

 

Hàn Thông càng khó hiểu hơn. Ông chủ vừa thu mua xong Mạch Cổ, kế tiếp cần phải hao phí một lượng lớn công sức để chỉnh hợp và chỉnh đốn Mạch Gổ, sao lại nghỉ phép ở thời điểm mấu chốt này?

 

“Nhưng còn Mạch Cổ..”