Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1137



Chương 1137:

 

Lâm Bạc Thâm để ý đến những tài khoản kết bạn với cô, đều rất hiếm khi cập nhật, vắng lặng u ám.

 

Trước kia mỗi ngày cô phải đăng đến vài trạng thái.

 

Cô trưởng thành hơn, cũng điềm tĩnh hơn, nhưng Lâm Bạc Thâm lại đau lòng.

 

Thật ra anh hy vọng cô có thể nhí nhảnh hồn nhiên như trước, ít nhất khi làm vậy, cô sẽ vui vẻ.

 

Ngày thứ hai về nước, Lâm Bạc Thâm liên lạc với Thịnh Hoài Nam.

 

Hai người hẹn gặp nhau ở Thanh Viên.

 

Vừa thấy mặt, Thịnh Hoài Nam đã siết nắm đấm đánh Lâm Bạc.

 

Thâm: “Cậu giỏi lắm! Bảy năm không thèm về gặp chúng tôi. Cậu vẫn còn là người sao?”

 

Lâm Bạc Thâm cười bình tĩnh: “Công việc bận quá, không phải tôi cố ý”

 

“Xùy, toàn mấy cái cớ cũ rích. Có điều mấy năm nay cậu đi, thay đổi lớn quá, Lâm Bạc Thâm, cậu rất lợi hại, anh em bội phục cậu!”

 

Hai người dang tay ôm nhau.

 

Thanh Viên là một khu nghĩa trang phong thủy không tồi.

 

Lâm Bạc Thâm và Thịnh Hoài Nam đi vào trong, Thịnh Hoài Nam nói: “Hôm qua tôi cho người đi xem qua rồi, phong cảnh khu nghĩa trang này rất ổn, phong thủy cũng không tồi. Có điều cậu đột nhiên tìm nghĩa trang làm gì, sợ mình bận quá chết lúc nào không biết nên chuẩn bị quan tài trước à?”

 

Thịnh Hoài Nam trêu ghẹo anh, Lâm Bạc Thâm lại kín miệng như bưng, không nói cho anh.

 

“Hầy, cậu thấy chỗ này thế nào?”

 

Thanh Viên có gió mát, có nước chảy, có cỏ cây, đúng là không tồi, Lâm Bạc Thâm rất hài lòng.

 

Về sau Lâm Bạc Thâm mới biết được, thì ra Lâm Bạc Thâm tìm khu nghĩa trang này để dành cho đứa nhỏ bị sảy mất trước kia của anh và Phó Mặc Tranh.

 

Lâm Bạc Thâm đặt tên cho đứa bé kia là Lâm Mặc.

 

Lấy họ Lâm Bạc Thâm, và một chữ “Mặc” trong tên Phó Mặc Tranh.

 

Trên bia đá trước mộ Lâm Mặc khắc: Cha – Lâm Bạc Thâm, mẹ – Phó Mặc Tranh.

 

Đó là ngôi mộ chôn quần áo và những thứ đồ Lâm Bạc Thâm chuẩn bị cho con, đến nay đã trễ bảy năm.

 

Từ nay về sau, vào Thanh Minh hàng năm, Lâm Bạc Thâm đều tới đây cúng bái.

 

Giữa hè năm này, Phó Mặc Tranh kết thúc tuần lưu diễn thế giới, thu thập hành lý trong biệt thự Philadelphia, trở về Bắc Thành.

 

Vừa đáp chuyến bay, cô liền nhận được điện thoại của Diệp Duy.

 

Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy sắp làm đám cưới, Diệp Duy gọi điện thoại mời cô làm phù dâu.

 

“Tranh Tranh, cậu đừng từ chối đấy nhé. Cậu là người bạn thân nhất của tớ, tớ kết hôn, cậu nhất định phải làm phù dâu”

 

Phó Mặc Tranh cười bình thản: “Tất nhiên rồi, hôn lễ của cậu tớ nhất định sẽ tham gia.”

 

Hàn huyên xong, cô cúp máy, hít một hơi thật sâu, trong lòng không khỏi cảm thán.

 

Lúc trước cô còn cho răng sau khi tốt nghiệp, cô và người kia sẽ kết hôn.

 

Nhưng hiện tại, cảnh còn người mất.

 

Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy có thể đi từ tình yêu học đường tiến tới lễ đường, rất đáng quý, cô thật lòng chúc phúc cho hai người, cũng rất hâm mộ bọn họ.

 

Một chiếc Maybach màu đen đã lặng lẽ chờ phía ngoài sân bay Bắc Thành.

 

Thấy Phó Mặc Tranh đội nón bóng chày đen, tay kéo vali hành lí bước ra từ sân bay, Phó Hàn Tranh mở cửa xe bước xuống.

 

Phó Mặc Hằng ngồi sau cũng mở cửa xe bước xuống.

 

“Chị, bên này!”

 

Phó Hàn Tranh bước đến chăm chú nhìn con gái, mỉm cười yêu chiều giang rộng vòng tay.