Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1212



Chương 1212:

 

Mà người trong chiếc xe Maybach màu đen thì chẳng thèm nhúc nhích.

 

Lái xe đạp mạnh chân ga, lướt qua Cố Đình Xuyên, chạy băng băng xuống núi.

 

Đến nhà trọ Lục Thành.

 

Lâm Bạc Thâm siết chặt cổ tay Phó Mặc Tranh, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi xe.

 

Phó Mặc Tranh muốn chạy nhưng Lâm Bạc Thâm lại kéo cô về lại, nhấc bổng lên vai.

 

Tư thế đầu cắm xuống đất thế này làm Phó Mặc Tranh cực kỳ khó chịu.

 

Hai bàn tay cô siết chặt lại, đánh mạnh vào lưng của Lâm Bạc Thâm, đôi chân cũng đá vào người Lâm Bạc Thâm.

 

Nhưng người đàn ông này cứ như khúc gỗ, không lắc lư không nhúc nhích.

 

Lâm Bạc Thâm khiêng người trên vai vác về nhà, sau khi mở cửa thì ôm thẳng cô vào phòng ngủ, vứt xuống giường.

 

Phó Mặc Tranh lồm cồm bò dậy khỏi giường, như đang định đứng dậy.

 

Thân thể cao lớn của Lâm Bạc Thâm bỗng đè xuống, hai tay ghì chặt cánh tay nhỏ bé của cô, đè xuống gối đầu, một đầu gối đè lên giường, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm.

 

“Phó Mặc Tranh, đừng tiếp tục thử thách sức chịu đựng của anh”

 

Trái lại cô bật cười: “Nhanh như thế đã lộ nguyên hình rồi sao? Nói cái gì mà chỉ cần tận hưởng điều tốt đẹp anh dành cho tôi là đủ rồi, mấy câu này cũng là lừa người khác thôi đúng không? Lâm Bạc Thâm, tôi không muốn hưởng thụ những điều tốt đẹp anh dành cho tôi, nghĩa là, anh cũng không có cái quyền quản tôi đi đâu, gặp ai, làm cái gì.”

 

Lâm Bạc Thâm siết chặt cổ tay của cô, càng lúc càng mạnh, dường như muốn bóp nát.

 

Trong lòng đều là tức giận và ghen tị.

 

Đối mặt với cô, anh mãi mãi không thể nào giữ được bình tĩnh, anh gắn từng câu từng chữ, nói: “Phó Mặc Tranh, anh có thể đối xử với em cực kỳ tốt, nhưng điều điều kiện tiên quyết là em phải biết luyến tiếc.

 

mạng sống của mình”

 

Ánh mắt Phó Mặc Tranh nhìn thẳng vào anh, n¡ đua xe”

 

Nhưng tôi thích đi Lâm Bạc Thâm tức muốn điên lên, anh cố gắng kiềm chế lại, cắn răng, đôi mắt điên cuồng nhìn chằm chằm cô, lộ ra tia khát máu.

 

“Em còn tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm như thế thì anh cũng không ngại trói em theo bên cạnh mình, không rời nửa bước, Phó Mặc Tranh, em cứ thử xem”

 

Phó Mặc Tranh cười lạnh: “Anh rảnh đi quản tôi sao? Ông chủ Lâm à, bây giờ anh bận rộn lo cho sự nghiệp to lớn của mình, bay vòng quanh thế giới, ngày ngày đi xem chừng tôi, không sợ tập đoàn đóng cửa à?”

 

“Anh có thể không làm gì hết, bỏ thời gian đi theo em, em muốn thử thì cứ việc thử xem”

 

Phó Mặc Tranh trừng mắt nhìn anh.

 

Sau khi nhìn nhau vài giây, Lâm Bạc Thâm dẫn xuống cơn tức giận trong lòng, bỏ cổ tay cô ra, xoay người nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.

 

Anh ngồi trên ghế sô pha, bình tĩnh.

 

Anh giơ tay nhéo nhéo mi tâm, lấy hộp thuốc lá và chiếc bật lửa trong ngăn kéo bàn trà ra.

 

Răng rắc.

 

Châm lửa, yên lặng hút.

 

Hút thuốc được một lúc, cảm xúc sắp bùng nổ trong lồng ngực cũng từ từ ổn định lại.

 

Phó Mặc Tranh đi ra khỏi phòng ngủ, cũng không thèm đoái hoài gì tới người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, nghênh ngang đi ra cửa trước.

 

Lâm Bạc Thâm dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc, ngước mắt nhìn cô, nhíu mày: “Đi đâu?”

 

Giống như người lớn trông coi đứa nhỏ không nghe lời.