Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1230



Chương 1230:

 

“Lâm Bạc Thâm? Là Lâm đại thần đó. Anh ấy… không phải anh ấy đã biến mất bảy năm rồi sao? Sao tự dưng lại xuất hiện ở đây.

 

Ánh mắt Chu Tiểu Ninh nhìn thẳng.

 

Bây giờ, Lâm Bạc Thâm đang là người đàn ông cao quý nhất so với toàn bộ đàn ông ở khắp đất nước này, thậm chí là trên thế giới, giá trị bản thân đừng đầu bảng Forbes, là người thành công trong mắt của mọi người.

 

Chu Tiểu Ninh bất giác đứng dậy, ngơ ngác nhìn về phía Lâm Bạc Thâm.

 

Mãi đến tận khi Lâm Bạc Thâm đi tới trước mặt Phó Mặc Tranh.

 

Ánh mắt cưng chiều của anh vẫn luôn nhìn cô từ đầu cho đến cuối, anh khẽ hỏi: “Em ăn xong chưa?”

 

Phó Mặc Tranh lau tay, đưa mắt nhìn anh, cô nói: “Tiệc cưới còn chưa kết thúc mà, sao anh lại tới đây?”

 

“Đón em về nhà, anh không nỡ để em chen chúc trên tàu siêu tốc.”

 

“..” Tàu siêu tốc làm gì mà chen chúc.

 

Bởi vì Lệ Thành không có sân bay, cho nên Phó Mặc Tranh phải đi tàu siêu tốc tới đây.

 

Giờ Lâm Bạc Thâm bỗng đến đây, anh gây chú ý đến vậy nên cô cũng không còn cách nào ăn cơm cho ngon được. Thế là cô đứng dậy nói: “Tôi đi chào Giản Mông đã”

 

Lâm Bạc Thâm khẽ gật đầu.

 

Phó Mặc Tranh đi vào phòng nói chuyện với cô dâu xong thì mới từ nhà ra.

 

Lâm Bạc Thâm đã lấy túi xách trên băng ghế cho cô, tùy ý khoác lên vai phải, dù đang mang chiếc túi xách Chanel của nữ nhưng trông Lâm Bạc Thâm không hề buồn cười mà còn trở nên hài hòa hơn.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn cô, hỏi: “Chào hỏi xong rồi à?”

 

“m”

 

“Đi thôi”

 

Lâm Bạc Thâm đưa tay, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi dẫn cô đi khỏi.

 

Lý Duyệt trợn mắt ngoác mồm, cô cắn đùi gà trong tay rồi nói: “Lâm đại thần đẹp trai quá đi, còn lái trực thăng đi đón Tranh Tranh về nhà nữa?”

 

Chu Tiểu Ninh căm ghét nhìn hai bóng người kia, cô ta thấy Lâm Bạc Thâm đang lịch sự đỡ lấy eo Phó Mặc Tranh, đưa cô lên trực thăng.

 

Sau đó anh đóng cửa trực thăng lại, ngay giây phút cửa trực thăng vừa đóng, anh đã ôm cô gái bên cạnh vào lòng mình.

 

Bàn tay để dưới bàn của Chu Tiểu Ninh càng nắm chặt hơn, từng đốt ngón tay xanh trắng.

 

Tại sao lúc nào Phó Mặc Tranh cũng trở thành tiêu điểm và được ưu ái thế.

 

Cô ta lạnh nhạt với Lâm Bạc Thâm như vậy, giống như thể không quan tâm, mà tại sao Lâm Bạc Thâm cứ không phải cô ta thì không thể.

 

Rốt cuộc có chỗ nào cô ta không sánh được với Phó Mặc Tranh?

 

Phó Mặc Tranh không tranh không đoạt lại nhận hết sự thâm tình và cưng chiều của anh.

 

Tại sao kia chứ?

 

Trên trực thăng, Lâm Bạc Thâm thấy sắc mặt của cô không tốt, hai tay thì ôm bụng.

 

Lâm Bạc Thâm hỏi: “Sao thế, đau bụng à?”

 

Tối qua ăn lẩu cay, hôm nay trong tiệc cưới lại ăn đồ dầu mỡ, dạ dày cô thấy không thoải mái, còn đang co thắt.

 

“Đau dạ dày”

 

Lâm Bạc Thâm biết hiện tại hệ tiêu hóa của cô không được tốt, bởi vì tâm trạng không vui nên chức năng của hệ tiêu hóa giảm đi nhiều và có phần hỗn loạn, bởi vậy trên trực thăng anh có mang theo thuốc dạ dày.

 

Lâm Bạc Thâm dặn dò: “Hàn Thông, lấy nước ấm và thuốc dạ dày cho tôi”

 

Hàn Thông đang ngồi ghế trước của trực thăng, đưa bình giữ nhiệt và thuốc tới: “Ông chủ”“

 

Lâm Bạc Thâm rót một ly nước ấm đưa cho cô, lại lấy một viên thuốc dạ dày.