Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1262



Chương 1262:

 

Lâm Hải cười cười, cũng không nhận ra nghiêm trọng vấn đề, chỉ nói: “Cha không có làm cái gì, cha chỉ nói chuyện với bạn gái của con, con luôn không chịu gặp cha, cha chỉ đành tìm bạn gái của con”

 

Lâm Bạc Thâm gẵn giọng nói từng chữ một: “Lâm Hải, nếu ông dám động đến nửa sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ khiến cho ông sống không bảng chết”

 

Lâm Hải bị sự đe dọa ảm đạm của Lâm Bân làm cho sợ hãi, lưng run lên, nói: “Cha không muốn động cô ta, cô ta là bạn gái của con, làm sao có thể động được! Đến gặp cha ngay đi!”

 

“Bật loa ngoài lên, tôi muốn nói chuyện với cô ấy!”

 

Lâm Hải bật loa ngoài và nói với Phó Mặc Tranh đang bị trói trên ghế đan: “Cô có thể nói vài câu với con trai của tôi, nói với nó rằng tôi không làm gì cô”

 

Phó Mặc Tranh thờ ơ nhìn chằm chằm Lâm Hải, nói: “Bắt cóc tôi, chính là không có làm gì?”

 

“Ai biểu tôi gọi cho cô mà cô mặc kệ tôi, hết cách rồi, phải trói lại thôi”

 

“Không biết xấu hổ” – Phó Mặc Tranh nghiến răng.

 

Lâm Hải muốn chửi lại nhưng bởi vì Lâm Bạc Thâm đang nghe điện thoại, nghĩ đến chuyện tiền của Lâm Bạc Thâm. Ông ta không dám làm gì cô.

 

Lâm Bạc Thâm ra lệnh: “Điện thoại phải được mở cho đến khi tôi nhìn thấy cô ấy. Lâm Hải, nếu ông dám giở trò, ông biết tôi có bao nhiêu cách để giết ông rồi đó”

 

“Làm sao dám, cha chỉ muốn con cho cha một ít tiền phụng dưỡng tuổi già. Con đem tiền mặt lại đây, chúng ta nói chuyện tiếp”

 

Lâm Bạc Thâm cắn chặt răng và đôi mắt vì tức giận mà đỏ rực.

 

Điện thoại luôn gọi, Lâm Bạc Thâm đã chạy với vận tốc như đua xe.

 

Sau khi đến khách sạn nhỏ nơi Lâm Hải ở, anh có chút mất bình tĩnh, mặt mũi đầy u ám, cả người toát ra một cỗ sát khí nồng đậm.

 

Lâm Bạc Thâm đá tung cánh cửa!

 

Cửa của khách sạn nhỏ không chắc chắn và thường không có biện pháp chống trộm. Lâm Hải sửng sốt trước tiếng phá cửa đột ngột!

 

Ông ta nghĩ đó là cảnh sát nên vô thức ôm đầu!

 

Lâm Hải đang định ngẩng đầu nhìn xem người nọ là ai, cổ ông ta đã bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, đè xuống đất.

 

Lâm Bạc Thâm không có gì để nói, không có biểu cảm gì, dùng sức bóp chặt nắm đấm của mình để đánh ông ta.

 

Mỗi cú đấm đều mang suy nghĩ đấm đến chết.

 

Ngay cả Phó Mặc Tranh người đang bị trói vào ghế cũng thấy Lâm Bạc Thâm của lúc này quá tàn nhẫn. Giống như anh đã hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Lâm Hải bị đánh van nài cầu xin: “Tiểu Thâm, thứ lỗi cho cha, tha cho cha đi, cha biết sai rồi”

 

“Biết sai rồi? Ông không biết, nếu ông biết đã không bắt cóc cô ấy”

 

Lâm Bạc Thâm đứng dậy, nâng chân lên, giày da dứt khoát đạp thẳng lên khoang bụng Lâm Hải.

 

Lâm Hải ôm bụng, vẻ mặt méo mó đau đớn: “Đừng đánh! Đừng đánh! Tiểu Thâm, cha thật sự biết sai rồi!”

 

Lâm Bạc Thâm thờ ơ nhìn biển rừng đầy bùn, tức giận nói: “Bảy năm trước, tôi đã cảnh cáo ông rồi, đừng quấy rầy tôi nữa. Bây giờ ông còn dám dám bắt cóc cô ấy”

 

“Cha không có, cha muốn tìm con thôi”

 

Lâm Bạc Thâm dường như đã mất kiểm soát, đánh Lâm Hải cho.

 

đến khi ông ta thậm chí không còn sức để hét lên.

 

Phó Mặc Tranh nhìn Lâm Hải trên mặt đất, đang hấp hối, nếu Lâm Bạc Thâm tiếp tục đánh nữa, Lâm Hải có thể sẽ chết.

 

“Nếu đánh chết ông ta thì anh sẽ có tội”

 

Động tác của Lâm Bạc Thâm dừng lại.