Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1282



Chương 1282:

 

Cô chỉ cúi đầu, lặng lẽ nhìn những bức ảnh và những tấm vé hòa nhạc.

 

Lâm Bạc Thâm trầm giọng nói: “Trong bảy năm qua, hàng tháng anh đều dành thời gian bay đến Philadelphia để xem em biểu diễn. Em nói anh không quan tâm em, nhưng anh chỉ là không biết cách nào để xuất hiện trước mặt em. Không phải anh không muốn gặp em, xa nhau bảy năm, ngày nào anh cũng nghĩ đến việc tìm em”

 

“Mỗi một buổi biểu diễn lưu động nào của em, anh đều đến xem, anh ngồi trong khán phòng, nếu như em nhìn kỹ có thể sẽ thấy anh”

 

“Anh từng nghĩ rằng chúng ta cả đời này cũng không gặp lại nhau nữa, anh ra sức thử quên em đi, nhưng thật nực cười anh càng muốn quên em, anh lại càng nhớ khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau”

 

“Khi thấy những chiếc xe bán hàng bán món lẩu cay hay trà sữa trên đường phố New York, anh đều nhớ đến em; Về đến nhà thấy Xương Sườn cuộn tròn trên sô pha nằm đợi anh, anh liền nhớ đến em; Khi nấu món đậu đũa xào thịt bằm cũng nhớ đến đây là món em yêu thích nhất; Thấy người ta mặc váy cưới chụp hình trên đường phố New York, anh lại nghĩ lúc ấy không chia tay thì bây giờ em đã gả cho anh rồi”

 

“Em mà mặc váy cưới, anh chắc chắn em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất mà anh từng thấy”

 

“Bảy năm qua, ngày nào anh cũng mơ tưởng em dang tay ôm vào.

 

lòng anh như cảnh ngày xưa em quấn quýt lấy anh”

 

“Mặc Bảo, anh càng muốn quên thì lại càng yêu em hơn. Anh từng ngu ngốc cho rằng việc chia tay sẽ tốt cho cả hai, nhưng anh lại không hề nghĩ rằng thật ra hai người ở bên nhau mới là chính là điều tốt nhất”

 

“Anh yêu em chưa bao giờ ngừng nghỉ. Sau gần nghìn đêm xa cách, anh mới biết hóa ra yêu em là điều hạnh phúc nhất anh từng làm”

 

“Sau khi sang Mỹ, anh mới hiểu hóa ra yêu em mới là động lực để anh bước tiếp”

 

“Nếu không yêu em, anh sẽ chết”

 

Phó Mặc Tranh gục mặt xuống, nước mắt thi nhau từng giọt từng giọt rơi trên những tấm ảnh cô đang cầm.

 

Trên đó toàn là hình ảnh cô.

 

Ngón tay thon dài của Lâm Bạc Thâm khẽ nâng khuôn mặt cô.

 

Nhìn đôi mắt ướt đẫm lệ, anh trầm giọng nói: “Mặc Bảo, bảy năm qua anh đối với em không thay đổi luôn dõi theo em, chưa từng ngừng yêu em, em có nghe thấy không?”

 

Phó Mặc Tranh dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Sao anh không đến †ìm em? Anh không sợ em đi theo người khác bỏ mặc anh ư?”

 

Lúc đó, cô rất nhớ anh.

 

Lâm Bạc Thâm nuốt nước miếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chăm cô: “Anh sợ.”

 

“Anh cứ hy vọng là trong bảy năm qua em sẽ có bạn trai, như vậy có lẽ em sẽ không còn thấy cô đơn nữa. Bởi vì trong bảy năm qua, mỗi ngày đêm không có em anh biết nó đau khổ đến nhường nào”

 

“Nhưng mặt khác anh lại hy vọng trong tim em chỉ có mình anh”

 

Phó Mặc Tranh nhìn anh chăm chằm, nói từng chữ một: “Em ghét anh”

 

Nước mắt tuôn rơi lã chã.

 

Bàn tay to lớn của anh ôm cổ cô, đầu ngón tay áp lên mặt cô chạm vào những giọt nước mắt nóng hổi của cô, cảm giác nóng cực đại đến độ sắp làm bỏng một lỗ trên làn da anh.

 

Trán anh chạm trán cô, dùng ánh mắt đầy lưu luyến nhìn cô nói: “Chuyện này anh nói cho em để em biết anh yêu em nhường nào, chứ không phải là muốn làm em khóc”

 

Sau đó, anh hôn cô.

 

Nụ hôn chăm chú và ấm áp.

 

Anh hôn đi những giọt nước mắt mặn chát trên khuôn mặt cô, kem trên khóe miệng, và cánh môi mềm mại của cô, quấn quýt say mê.

 

Phó Mặc Tranh nghẹn ngào trong nước mắt nhưng Lâm Bạc Thâm vân không ngừng hôn cô.

 

Đế Đô, đêm khuya.

 

Tâm trạng Chu Tiểu Ninh vô cùng chán nản khó chịu, sau khi trút được tâm trạng buồn bực ra khỏi quán bar, trong lúc đi dạo trên đường.

 

Xe của cô ta đậu trong một con hẻm cách đó không xa, gần đó không có bãi đỗ xe.