Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1287



Chương 1287:

 

Lâm Bạc Thâm đã trực tiếp đưa số điện thoại di động của Phó Mặc Tranh cho Emily.

 

Ngay khi Phó Mặc Tranh về đến nhà, cô nhận được một cuộc gọi từ một số lạ.

 

Chuông điện thoại vang lên rất lâu.

 

Phó Mặc Tranh nhấc máy: “Xin chào?”

 

Người phụ nữ ở đó, rõ ràng là người nước ngoài, nói tiếng Anh Mỹ: “Xin chào, tôi là Emily, bạn của Lâm Bạc Thâm, tôi đã nghe Lâm Bạc.

 

Thâm nhắc đến cô, tôi thực sự muốn gặp cô, tôi muốn biết người mà Lâm Bạc Thâm đang yêu sâu đậm là người như thế nào? Không biết tôi có được vinh hạnh này không.”

 

Phó Mặc Tranh cầm điện thoại không chút hoảng sợ mà bình tính giao tiếp bằng tiếng Anh: “Vì cô đã muốn gặp tôi như vậy, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn mong muốn của cô”

 

Emily sững sờ, cô không ngờ cô gái này lại ăn nói ngang ngược như vậy.

 

Cô ấy là siêu mẫu quốc tế, bao nhiêu người xếp hàng dài để được gặp cô ấy. Cô ấy chỉ nói nếu cô ấy có vinh dự được gặp Phó Mặc Tranh.

 

Dù sao đây chỉ là một câu khách sáo mà thôi. Cô gái này thật kiêu ngạo.

 

Tất nhiên Phó Mặc Tranh cũng muốn gặp, người phụ nữ nào có thể bắt Lâm Bạc Thâm làm cơm trộn đậu thịt bằm cho cô ấy.

 

Sau khi Phó Mặc Tranh cúp máy, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Phó Mặc Hằng đẩy cửa ngăn chị mình lại, cánh tay mảnh khảnh của Phó Mặc Hằng giữ cửa, ánh mắt đầy xấu xa dò hỏi: “Chị, sinh nhật của chị tối hôm qua thế nào, có vui không?”

 

Mặt Phó Mặc Tranh không cảm xúc, một chân dẫm lên chân Phó Mặc Hằng, sau đó đôi môi hồng của cô phun ra vài chữ với cậu: “Cảm ơn em trai, chị rất vui”

 

Phó Mặc Hằng vẻ mặt đau khổ méo mó, cười nói: “Thật ác độc mà, có thể giơ chân lên được không, đau em!”

 

“Nếu em còn dám bán đứng chị, chị sẽ nói với bố để bố xử eml”

 

Phó Mặc Hằng sống lưng phát lạnh, nhanh chóng lộ ra vẻ yếu ớt: “Không dám nữa, mau chân em buông ra, huhul”

 

Phó Mặc Tranh nhấc chân nói: “Lần này là dép lê, nếu có lần khác.

 

sẽ là giày cao gót”

 

Phó Mặc Hằng ủy khuất vô cùng: “Em chính là nghĩ đến hạnh phúc cả đời của chị! Chị tại sao lại như thế này? Chị thật nhãn tâm!”

 

Anh rể được không, tối hôm qua không phục vụ chị như thế nào?

 

Làm sao trở về mà mặt lạnh lùng thế này?”

 

Phó Mặc Tranh mặc kệ cậu, vào phòng, ném một câu: “Nếu bố hỏi tối hôm qua chị đi đâu, nhớ phát huy sở trường của em “

 

Phó Mặc Hằng giả vờ không hiểu: “Sở trường gì? Sở trường của em là gì?

 

Phó Mặc Tranh: “Thì chính là tỏ ra nghiêm túc dù chỉ đang nói chuyện vớ vẩn”

 

Phó Mặc Hằng bị sặc: “Khụ khụ khụ.”

 

Ngày hôm sau, Emily mời Phó Mặc Tranh đến gặp mặt tại quán cà phê ở đường Trung Hoàng.

 

Emily đến đúng giờ đã định, nhưng Phó Mặc Tranh đã đến muộn nửa tiếng. Emily là một người rất đúng giờ, rất ghét đối phương không đúng giờ, chưa kể thân phận của cô rất lớn, từ trước đến giờ chỉ có đối phương luôn đợi cô, không có lý do gì để cô đợi đối phương.

 

Emily là người nước ngoài, cảm xúc để lộ ra ngoài, vẻ mặt rất tức giận: “Cô đến muộn nửa tiếng. Không đúng giờ là sự thiếu tôn trọng lớn nhất đối với tôi”.

 

Phó Mặc Tranh ngồi vào chỗ, nhẹ nhàng gọi đồ uống, sau khi lậ xem thực đơn, cô ấy muốn gọi món ăn Mỹ, nhưng khi chạm môi, cô ấy lại nói với người phục vụ: “Một ly latte.”

 

“Vâng ạ” Phục vụ nói.

 

Emily cau mày, thấy Phó Mặc Tranh không để ý đến mình, cảm thấy cô gái này quá kiêu ngạo, tức giận nói “Cô đang rất thiếu tôn trọng tôi”