Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 229: Lần đầu của anh dành cho ai? "Kết hôn với tôi.”



Khi Giang Thanh Việt bình tĩnh thốt ra bốn từ này, giống như thể là anh đang nói thời tiết hôm nay rất tốt, mọi thứ rất bình thường.

Sau khi Lục Hỉ Bảo sững sờ vài giây, cô dùng sức véo đùi mình, đây không phải là thật chứ!

Mẹ kiếp, đau quá! "Sư phụ, sư phụ, vừa nãy...anh đang nói đùa sao?"

Kết hôn? Giang Diêm Vương muốn kết hôn với cô?

Lục Chỉ Bảo nắm mơ cũng không thể ngờ mình sẽ ngủ với Giang Thanh Việt. Hơn nữa sau khi tỉnh lại, Giang Thanh Việt không những không bẻ gãy cổ cô mà còn nói muốn kết hôn với cô!

Nhất định là nhầm lẫn ở đâu rồi.

Đôi mắt đen của Giang Thanh Việt nhìn cô, thái độ có phần kiêu ngạo: “Sao thế, cô không muốn à?"

Lục Hỉ Bảo hét lên trong lòng, đương nhiên là không muốn!

Nhưng cô làm gì dám nói ra ngoài, cô nịnh nọt nói: “Sư phụ, anh tốt như vậy sao có thể cống nạp cho đầu heo như tôi được chứ. Anh nhìn xem, anh không chỉ đẹp trai, chân dài mà tài nghệ còn giỏi, công việc lại còn tốt như thế, chắc chắn là phải kết hôn con gái nhà giàu có! Nhà tôi nghèo lắm..."

Lục Hỉ Bảo hết lời khen ngợi anh, Giang Thanh Việt cau mày, ngắt lời cô: “Vừa nãy cô nói cái gì? Tài nghệ của tôi giỏi?" =

Khóe miệng Lục Hỉ Bảo khẽ giật, cô vội vàng giải thích: "Đúng, đúng thế, anh xem y thuật của anh tài giỏi và uyên bác đến thế cơ mà! Sư phụ, tôi nghe nói...con gái của viện trưởng có ý với anh, con gái của viện trưởng mới xứng với anh!”

Nói xong, Lục Hỉ Bảo muốn rời đi, Giang Thanh Việt kéo cổ lại như thể đang xách một con gà.

Cô gái này sao mà nhẹ thế cơ chứ? Giang Thanh Việt cau mày sâu hơn. "Tối qua là lần đầu tiên của tôi, cô phải chịu trách nhiệm với tôi."

Lục Hỉ Bảo sững sờ, không nói nên lời:

Cái gì chứ....Giang Thanh Việt hơn ba mươi tuổi rồi, vẫn là...đàn ông...còn trinh tiết?!

Lục Hỉ Bảo chớp mắt vô tội nhìn anh: “Sư phụ, tối qua cũng là lần đầu tiên của tôi, anh xem, chúng ta coi như hòa?” “Chính bởi vì cô cũng là lần đầu tiên, nên chúng ta càng phải làm tốt từ đầu đến cuối." 1

Lục Chỉ Bảo lần đầu tiên phát hiện ra rằng Giang Thanh Việt còn nghĩ linh tinh nhiều thứ hơn cả cô!

Lục Chỉ Bảo cho rằng từ nhỏ nhà cô rất nghèo nên năng lực sinh tồn của cô rất giỏi. Đi đến đâu cô cũng có thể hòa mình và sống sót được. Ví dụ như hồi cô học đại học, thầy giáo chuyên ngành của bọn cô rất nghiêm khác, Lục Chỉ Bảo viết luận văn mãi không được thông qua. Cuối cùng Lục Hí Bảo nghĩ ra một cách, cô chạy đến trước mặt giáo viên và tỏ ra đáng thương, khóc lóc quỳ xuống cầu xin giáo viên. Giáo viên không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận luận văn của cô. Giáo viên sợ tâm lý của cô không tốt sẽ đi nhảy lầu, gây xôn xao mạng xã hội và ảnh hưởng không tốt đến mọi người.

Vì vậy, cho dù gặp phải khó khăn gì, Lục Hỉ Báo cũng có cách để đối phó. Cho dù cách đó có ngu ngốc, thiếu suy nghĩ, thậm chí là sẽ mất mặt, nhưng có hiệu quả.

Nhưng bây giờ, khi đối mặt với Giang Thanh Việt, Lục Hỉ Bảo phát hiện ra rằng các cách sinh tồn của cô đều không có hiệu quả.

Bởi vì cô không thể dở trò lưu manh với Giang Thanh Việt. Cô cũng không dám nổi giận với anh. Hơn nữa, Giang Thanh Việt chắc chắn sẽ không ưa cứng rắn.

Giang Thanh Việt liếc nhìn cô, sau đó quay người đi vào phòng tắm. "Tôi có thói quen ưa sạch sẽ, vì vậy sau này cô không được phép lên giường với người đàn ông khác. Tất nhiên, tôi cũng sẽ không lên giường với người phụ nữ khác.”

Lục Chỉ Bảo ngây người đứng tại chỗ, khóe miệng cô không ngừng co giật.

Ý anh là gì chứ? Sau này cô không thể hẹn hò với người đàn ông khác hay sao?

Nhưng cô không thích anh, cũng không muốn ở bên cạnh anh.

Bây giờ mối quan hệ của anh và cô là...bạn tình? Hơn nữa là một với một?

Lục Chỉ Bảo chạy đến phòng tắm và hỏi: "Sư phụ, mối quan hệ hiện giờ của chúng ta là như thế nào?"

Giang Thanh Việt quay đầu nhìn cô và nói: "Quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng nếu cô đồng ý, tôi muốn chúng ta có thể mau chóng kết hôn." "Không không không! Kết hôn quá sớm rồi! Aaa!"

Lục Hỉ Bảo mặt tái nhợt vì sợ hãi, cô vội vàng xua tay.

Giang Thanh Việt quay lưng đi vào trong phòng tắm, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, Lục Chỉ Bảo vẫn đứng yên ở đó, anh nghiêng mặt và nói: “Còn không đi? Muốn tắm chung à?" = "Không, không, không...Bỏ đi."

Lục Chỉ Bảo quay đầu chạy nhanh đến phòng khách, cô ngồi thụp xuống ghế sofa và bắt đầu ổn định lại tâm trạng hỗn độn của mình.

Thật đáng sợ, xác định mối quan hệ chỉ sau một đêm u?

Lục Hỉ Bảo cầm lấy điện thoại và nhắn tin cho Mộ Vi Lan: "Giang Thanh Việt muốn mình làm bạn gái của anh ấy! Cậu nói xem có phải anh ấy bị điên rồi không! Anh ấy chắc chắn là điên đến mù quáng!"

Khi Mộ Vi Lan nhận được tin nhắn, cô suýt nữa bật cười thành tiếng. Cô chụp lại màn hình và gửi cho Phó Hàn Tranh.

Sau đó cô trả lời lại Lục Hi Bảo: "Hỉ Bảo, cậu rốt cuộc có cảm giác gì với Giang Thanh

Việt không?"

Lục Hỉ Bảo sởn da gà: "Mình có cảm giác gì với anh ấy được chứ! Thật kỳ lạ!"

Cô vùi mình vào gối và muốn khóc.

Cô chỉ đi thực tập mà thôi, bạn trai cô quen ba năm chạy theo người phụ nữ khác không nói, cô lại còn đánh mất đi lần đầu quý giá của con gái, đồng thời còn động đến một tên diêm vương!

Tại sao cô lại xui xẻo như thế cơ chứ!

Mộ Vi Lan an ủi cô: “Việc đã đến mức này, nếu cậu thật sự không thích Giang Thanh Việt, cậu hãy nói rõ ràng với anh ấy. Nhưng mình thấy Giang Thanh Việt là một người tốt, cậu có thể thử xem. Cậu nghĩ đi, Giang Thanh Việt có điểm gì không tốt bằng tên đàn ông cặn bã Trì Quân chứ?”

Lục Hỉ Bảo suy nghĩ, cô cảm thấy những điều Mộ Vi Lan nói không phải hoàn toàn không có lý: “Nhưng mà, Giang Thanh Việt quá kỳ lạ rồi. Cậu biết không, vừa nãy anh ấy nói với mình, tối hôm qua là lần đầu tiên của anh ấy! Mình không tin! Anh ẩy hơn ba mươi tuổi rồi! Làm sao có thể còn trinh được! Cậu nói xem tại sao anh ấy phải lừa mình chứ? Mình cũng không quan tâm anh ấy có còn trinh hay không, hay là anh ấy muốn mình thành bạn gái của anh ấy sau đó lừa mình cái gì đó?”

Nhưng mà Lục Hỉ Bảo lại nghĩ, cô không có tiền cũng không có quyền. Mặc dù có chút nhan sắc, nhưng cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân. Về ngoại hình, cô cũng không phải là xuất sắc nhất. Giang Thanh Việt có thể lợi dụng cái gì chứ? Cô lợi dụng Giang Thanh Việt còn đỡ! Ví dụ như dựa vào "thể xác" để Giang Thanh Việt xác nhận cô thực tập xong, khen ngợi cô trên báo cáo thức tập, bình thường cho cô được nghỉ làm nhiều hơn!

Nghĩ như vậy cô lại càng cảm thấy quái lạ hơn, lẽ nào...Giang Thanh Việt cũng giống như những nam chính tổng giám đốc ngang ngược, để ý đến trái tim hay là thận của cô rồi?

Lục Hỉ Bảo sợ hãi run rẩy, cô vội vàng đặt tay lên trái tim và thận của mình, vẫn còn đập loạn xạ. Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh Giang Thanh Việt cầm một con dao phẫu thuật sắc bén và sải bước về phía cô, anh lộ ra hàm răng trắng muốt, cùng nụ cười tàn ác và khát máu...Anh dùng con dao phẫu thuật rạch trên cơ thể cô, đang chọn xem rạch miếng da nào tốt, trông giống như là một bữa ăn thịnh soạn!

Lục Chỉ Bảo rùng mình, cô ôm chặt cái gối. Mộ Vi Lan nhìn thấy Lục Chỉ Bảo nói Giang Thanh Việt là đàn ông còn trinh, cô thực sự có chút ngạc nhiên.

Tuổi của Giang Thanh Việt cũng tầm tuổi với Phó Hàn Tranh, một người đàn ông ưu tú hơn ba mươi tuổi, trước đây anh có thể hoàn toàn trong trắng hay sao?

Hơn nữa, Giang Thanh Việt không thể không có một mối quan hệ tình cảm nào.

Mộ Vi Lan muốn giúp Lục Hỉ Bảo hỏi cho rõ ràng và bản thân cô cũng rất tò mò, nên cô đi hỏi Phó Hàn Tranh "Hỉ Bảo nói, Giang Thanh Việt nói rằng anh ấy là...đàn ông còn trinh. Điều này là thật sao?”

Khi nhận được tin nhắn này, Phó Hàn Tranh nhướn mày và nói đùa: "Em hỏi chồng em về người đàn ông khác có còn trinh hay không, Tiểu Lan, em bảo anh phải trả lời thế nào đây?”

Mộ Vi Lan đỏ mặt: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, em giúp Hỉ Bảo hỏi." "Giang Thanh Việt có còn trinh hay không, anh không rõ. Nhưng mà anh chưa từng thấy Giang Thanh Việt hẹn hò với ai, càng chưa từng thấy anh ấy có bạn gái. Nếu Lục Hỉ Bảo lo lắng cuộc sống riêng tư của Giang Thanh Việt quá phức tạp, cô ấy hoàn toàn không phải suy nghĩ về vấn đề này. Giang Thanh Việt rất trong sạch."

Mộ Vi Lan hơi mất tập trung. Nếu Giang Thanh Việt thực sự là một người đàn ông trong trắng, vậy Phó Hàn Tranh thì sao? Lần đầu tiên của anh dành cho người phụ nữ nào?

Mỗi người phụ nữ đều khao khát bản thân mình là người đầu tiên của người đàn ông mình yêu, và cũng là người phụ nữ cuối cùng của anh ấy.

Mộ Vi Lan cũng không ngoại lệ.

Trước đây cô không nghĩ đến điều này, nhưng việc của Giang Thanh Việt và Lục Hỉ

Bảo khiến cô không thể không nghĩ đến, trong lòng cô bất chợt có chút chua xót.

Cô ngưỡng mộ và ghen tỵ với người phụ nữ có lần đầu tiên của Phó Hàn Tranh.

Trong hội thoại trên Wechat, cô gõ chữ rất lâu, nhập rồi lại xóa, rồi lại chỉnh sửa, cuối cùng cô hỏi: “Hàn Tranh, lần đầu tiên vụng trộm” của anh là năm bao nhiêu tuổi vậy?"

Khi Phó Hàn Tranh nhìn thấy câu hỏi này, khóe môi anh nở một nụ cười đầy ý vị. "Em đoán xem."

Mộ Vi Lan nghẹn ngào, chắc là rất sớm phải không. Dù sao thì Phó Hàn Tranh đẹp trai như vậy, e rằng từ khi còn học cấp ba đã có cả tá cô gái theo đuổi anh phải không?

Phó Hàn Tranh đã từng yêu sớm chưa? “Cấp ba? Đại học?" “Đều không phải."

Mộ Vi Lan cau mày, chắc không phải cấp hai đã "vụng trộm" rồi chứ!

Cô không hỏi thêm nữa, cô sợ sẽ khiển Phó Hàn Tranh nhớ lại những ký ức tuổi trẻ.

Chẳng phải mọi người thường nói, trong lòng mỗi người đàn ông đều có một khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp sao?

Và mỗi người đàn ông đều có những khao khát thanh xuân của mình, không chừng một ngày nào đó, anh sẽ đi tìm “nữ thần” của tuổi thanh xuân.

Sau khi Giang Thanh Việt tắm xong, anh ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy Lục Hỉ Bảo gục đầu trên ghế sofa.

Khi đến gần, anh thấy cô đang ôm gối và thầm khóc, chỉ có nước mắt chảy ra ngoài.

Trái tim Giang Thanh Việt run lên, anh ngồi xuống và hỏi: “Sao lại khóc?"

Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như thường ngày, nhưng đã có một chút quan tâm hiếm thấy.

Lục Hỉ Bảo lau nước mắt, cô khịt mũi, ngồi dậy nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy mình quá xui xẻo rồi thôi. Vừa mới bị bạn trai chia tay, bây giờ lại đánh mất đi lần đầu tiên của mình." “Trách tôi?” Giọng nói của anh khá lạnh lùng.

Lục Hỉ Bảo vội vàng lắc đầu: “Chuyện này đều trách tôi tự mình uống say, không liên quan gì đến anh. Dù sao thì anh cũng là người bị hại. Nhưng mà, tôi nghĩ chúng ta nên kịp thời dừng lại thì tốt hơn. Dù sao cũng chỉ ngủ có một lần, chúng ta im lặng sẽ không có ai biết đâu! Tôi đảm bảo, tôi sẽ không nói chuyện này với con gái của trưởng khoa!" "So với việc dừng lại kịp thời, tôi càng thích làm sai đến cùng hơn."

Giang Thanh Việt lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ để thay quần áo. Lục Hỉ Bảo ngây mặt ngồi đó.

Khi Giang Thanh Việt cầm điện thoại lên, anh nhận được tin nhắn của Phó Hàn Tranh "Chúc mừng anh đã thực hiện được mong muốn của mình."

Mộ Vi Lan ở nhà một mình rất buồn chán, đồ dưỡng da trong nhà cũng sắp hết, nên cô đến trung tâm thương mại để mua sắm.

Hôm nay là ngày cuối tuần, trung tâm thương mại có không ít người đến.

Mộ Vi Lan mua một bộ sản phẩm chăm sóc da dành cho phụ nữ mang thai. Khi thanh toán, cô còn lấy tấm thẻ ngân hàng mà Phó Hàn Tranh đưa cho cô hôm qua để thanh toán.

Sau khi thanh toán xong, tâm trạng cô rất vui vẻ và thoải mái. Về nhà một mình còn phải nấu cơm trưa, nên cô quyết định ăn luôn bên ngoài. Cô đang cúi đầu cất thẻ ngân hàng vào trong ví và đi về phía trước.

Cô va phải một người phụ nữ.

Tiêu Á cau mày khó chịu, nhưng sau khi cô ta nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, cô ta khẽ giật mình. “Bộp.”

Chiếc ví Tiêu Á cầm trên tay rơi xuống đất, một bức ảnh bên trong rơi ra ngoài.

Ánh mắt của Mộ Vi Lan dừng lại, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh rơi dưới đất.

Bức ảnh đó không phải là ai khác, mà là người cô không thể quen thuộc hơn, Phó Hàn Tranh.